Viết bài văn số 3 lớp 10 đề 3

Xuất bản: 27/08/2019

[Văn mẫu 10] Viết bài văn số 3 lớp 10 đề 3: viết một truyện ngắn theo ngôi kể thứ nhất, kể về số phận và nỗi niềm của một con gà chọi bị bỏ rơi.

Viết bài tập làm văn số 3 lớp 10 đề 3 - Với dạng bài này, các em cần hóa thân vào con gà chọi và sáng tạo nên một câu chuyện, qua đó thể hiện nỗi buồn và tâm tư của con gà khi bị bỏ rơi.

Để hình dung được cách làm và hoàn thành tốt bài viết, các em hãy tham khảo bài hướng dẫn dưới đây của Đọc tài liệu nhé!



Đề bài: “Tôi tên là Oanh Liệt. Cái tên này cậu chủ đặt cho tôi nhờ những trận đấu oanh liệt của tôi trên các sới chọi trong làng. Vậy mà giờ đây, cậu chủ bỏ rơi tôi để chạy theo những trò chơi mới...”. Dựa theo những lời tâm sự trên, anh (chị) hãy viết một truyện ngắn theo ngôi kể thứ nhất, kể về số phận và nỗi niềm của một con gà chọi bị bỏ rơi.

------------

Dàn ý viết bài văn số 3 lớp 10 đề 3

A. Mở bài:

- Tự giới thiệu về mình (đóng vai là một chú gà chọi). Kể mình tên là gì? Từ nhỏ đã được cậu chủ nhỏ nuôi lớn. Cuộc sống có thể nói rất hạnh phúc…

B. Thân bài:

- Kể lại cuộc sống của mình:

+ Giới thiệu mình là Gà chọi.

+ Được cậu chủ mua về và chăm sóc kĩ lưỡng.

+ Hàng ngày cậu chủ chăm sóc rất kĩ, cho tôi ăn những món ngon mà nhiều bạn bằng trang lứa đều phải ghen tị với tôi. Có nhiều khi cậu chủ không ngủ trưa và đi đào giun đất cho tôi ăn.

+ Đều đặn hai ngày một lần cậu chủ lại cho tôi đi tắm hoặc hôm nào trời lạnh thì cậu lại lấy khăn ướt lau cho tôi.

+ Sau một thời gian mình đã có một thân thể cường tráng và bắt cầu xông pha chiến trường cùng cậu chủ.

+ Cậu chủ quan tâm tôi tới mức mua hẳn một cuốn sách dạy cách chăm gà chọi, cậu hay dạy cho tôi những cú đấm hiểm trước khi vào trận chiến.

+ Vì đánh bại quá nhiều đối thủ nên mình rất hãnh diện và tỏ ra khinh địch.

+ Bị đối thủ đánh bại sau một trận đánh.

+ Tôi bị thương nặng một bên chân, tưởng vết thương nhỏ nhưng ai ngờ đâu nó không thể giúp tôi trở lại như xưa. Tôi không thể đấu đá được với đôi chân bị tật do trận đấu chủ quan hồi trước.

+ Cậu chủ thấy tôi không còn đủ sức mạnh để có thể giao chiến như trước, cậu bỏ bê tôi, không chăm sóc tôi như trước nữa

+ Đau lòng hơn cậu không tìm thấy niềm vui ở trò chơi dân gian chọi gà nữa mà đi kiếm tìm vào thứ trò chơi vô bổ trên máy tính. Cứ mỗi lần t lại thấy cậu chủ nhỏ đi học về là vứt cặp sách ngay trên giường sau đó ngồi ôm máy tính mải miết chơi điện tử cả ngày. Thành tích học tập của cậu trước đây như tôi được biết thì cũng rất khá, nhưng giờ đây do bị tác động mạnh từ trò chơi tiêu khiển trên máy tính đã làm cậu chủ nhỏ của tôi chểnh mảng việc học hành một cách trầm trọng.

C. Kết bài:

- Nỗi niềm tâm sự:

+ Khi bị cậu chủ lãng quên mình sống một cuộc sống tẻ nhạt và buồn bã.

+ Trở thành một người thân tàn ma dại.

+ Mặc dù tôi không còn tác dụng gì trong mắt cậu chủ nữa, không được tham gia các trận đấu để làm cậu chủ vui.

+ Nằm ở trong chuồng tôi chỉ ước một điều là cậu chủ sớm nhận ra những việc lạm dụng các trò chơi trên máy tính là không tốt, hi vọng cậu chủ sẽ khắc phục được và trở thành một cậu bé ngoan ngoãn chăm học như ngày xưa.

Văn mẫu viết bài tập làm văn số 3 lớp 10 đề 3 - kể về số phận và nỗi niềm của một con gà chọi bị bỏ rơi

Bài văn mẫu 1

Tôi tên là Oanh Liệt. Cái tên này là do cậu thành đặt cho tôi sau những trận thắng vẻ vang liên tiếp trên các sới chọi trong làng. Vậy mà giờ đây, cậu chủ đã bỏ rơi tôi để chạy theo những trò chơi mới.

Cứ nghĩ đến quá khứ hào hùng là tôi lại vui lên được một chút. Dạo ấy cậu Thành hãnh diện về tôi ghê lắm! Thử hỏi có con gà chọi nào ở làng đông này dám sánh với tôi? Mỗi lần cậu chủ thả tôi vào sới, tôi hiên ngang ưỡn ngực, ngẩng đầu, khoe thân hình nở nang, săn chắc. Hai chiếc cựa nhọn hoắt chĩa ngang, bộ móng sắc khiến đối thủ phải nể sợ. Trận đấu nào cũng kết thúc khá nhanh vì chỉ sau vài đòn độc là tôi đã hạ gục đối thủ. Tôi thích nghe /tiếng reo hò tán thưởng của người xem và tiếng khen âu yếm của cậu chủ. Sau mỗi trận thắng như thế, tôi lại được cậu chủ nuông chiều, săn sóc. Vì thế mà tôi tin rằng đời tôi chỉ có niềm vui chứ không có nỗi buồn. Vậy mà một sự kiện bất ngờ xảy ra làm thay đổi số phận của tôi.

Vào khoảng đầu tháng sáu, bỗng dưng anh Cu Chắt nhà ở giữa làng chở từ phố huyện về mấy cái máy chơi game. Ái chà! Của lạ đây! Chẳng thế mà đám trẻ trong làng bu đen bu đỏ, cố chen lách vào xem, mãi đến sâm sẩm tối mới giải tán. Vợ anh Cu Chắt bảo từ ngày mai, đứa nào muốn chơi thì phải có tiền.

Cậu chủ tôi cũng bị mấy cái máy kì lạ ấy cuốn hút. Ngay sáng hôm sau, cậu dốc ngược cái ống tre tiết kiệm, lấy que khều ra được mấy ngàn bỏ túi rồi rủ bạn cùng đi. Thế rồi sau lần ấy, hễ rảnh là cậu ta lại biến khỏi nhà, đến tụ tập ở nhà anh Cu Chắt để chơi game.

Cậu ấy cho tôi ăn uống qua loa và không còn săn sóc tôi kĩ càng như trước nữa. Có khỉ cả tuần, cậu chẳng xoa bóp rượu nghệ vào thân mình, vào cặp đùi võ sĩ của tôi. Vì thế mà tôi xuống sắc hẳn, mào tái nhợt, nước da cũng không còn đỏ đắn như xưa. Suốt ngày, tôi bị nhốt trong chiếc lồng để dưới gốc cây mít ở góc vườn. Sự quần quanh, tù túng khiến tôi bực bội và buồn chán.

Tôi nhớ những trận đấu sôi động đầy tiếng reo hò, cổ vũ. Tôi nhớ những buổi chiều, cậu chủ ẵm tôi trên tay đi dạo khắp làng. Tôi thèm những tiếng trầm trổ, khen ngợi: “Chà! Đẹp thật! Khỏe thật!". “Đánh thế mới gọi là đánh chứ! Xứng danh Oanh Liệt!". Rồi đám bạn cậu chủ năn nỉ được vuốt ve tôi, một tí thôi cũng sướng lắm rổi! Ôi, những ngày ấy sao mà vui vẻ, hạnh phúc!

Còn giờ đây, tôi thấm thía nỗi tủi thân của một kẻ bị bỏ rơi. Cậu chủ coi tôi nào có khác gì đám gà trống, gà mái và lũ gà con tầm thường chỉ biết bươi đất tìm con giun, con dế, nhặt hạt rơi hạt vãi. Không lẽ thời huy hoàng của tôi qua thật rồi sao?!

Bất giác, tôi giật mình vì tiếng gọi vang lên ngoài cổng: “Thành ơi! Ra ngoài nhà anh Cu Chắt nhé! Mau lên, tớ chờ!”. Rồi tiếng đáp: “Ừ! Tớ ra ngay đây!". Cậu chủ chạy vụt đi. Lũ vịt nhốt trong chiếc quây bằng lưới ở đầu nhà sợ hãi kêu quàng quạc. Tôi thầm trách cậu chủ vô tâm. Cậu có biết tôi buồn vả giận cậu đến mức nào không?

Bài văn mẫu 2

Tôi tên là Oanh liệt. Vâng cái tên này cậu đã đặt cho tôi đúng vào cái ngày tôi hạ gục đối phương để vươn lên làm bá chủ trên sới chọi gà. Ôi cái ngày huy hoàng ấy đối với tôi sao mà đáng nhớ biết bao. Vậy mà giờ đây, quá khứ của tôi mãi mãi chỉ là quá khứ.

Tôi sinh ra trong một gia đình đông đúc có tới trên dưới chục anh em. Mẹ tôi hiền lành và chăm chỉ. Bà thường rong ruổi đi rất nhiều nơi để kiếm về cho anh em chúng tôi những miếng mồi thơm ngon và bổ. Nhờ mẹ mà anh em chúng tôi đứa nào đứa nấy đều có dáng vóc và sức khỏe khác thường. Từ khi còn rất nhỏ, chúng tôi đã được dự báo sẽ trở thành những chiến binh hùng mạnh.

Thực ra người để lại cho anh em chúng tôi nhiều ấn tượng hơn cả lại là bố của tôi. Khi còn trẻ bố tôi hùng tráng và oai phong lắm. Nghe nói bố tôi đã từng qua tay nhiều ông chủ và giành được nhiều giải thưởng trên khắp các sới gà. Khi bố tôi sắp không thi đấu nữa, anh em chúng tôi cũng được xem ông lên đài vài trận nữa. Những trận ấy ông đều thắng cả và quả thực ông đã trở thành một tấm gương lớn, trở thành niềm kiêu hãnh cho cả gia tộc chúng tôi.

Anh em tôi lớn lên tất cả đều đi theo con đường của bố. Ông cũng chính là người dạy anh em chúng tôi những thế đánh đầu tiên. Bao giờ cũng vậy, đã thành lệ, cứ một anh em nào đó trong gia đình của tôi sắp đi theo một ông chủ mới thì bố mới truyền cho những thế đánh tuyệt vời để chiến đấu và để hộ thân. Ngày tôi đi theo chủ mới, bố cũng dạy tôi điều đó.

Ông chủ của tôi nghe đâu là một người ham mê gà chọi lắm. Ông đã từng đi khắp nơi để chọn gà và tôi cũng chưa hiểu lý do nào khiến ông chủ lại chọn lựa gia đình của chúng tôi. Tôi cứ nghĩ ông chủ tôi già lắm thế nhưng khi gặp tôi mới biết ông còn rất trẻ và vì thế, từ đấy để cho thân thiết tôi đổi gọi ông là cậu chủ.

Ngày đầu tiên về nhà mới, cậu chủ rất chăm chút cho tôi. Cậu cho tôi ở trong một ngôi nhà rộng rãi và thoáng mát. Tôi nghĩ nó thật xứng đáng với cái vóc dáng và sự oai vệ của tôi. Đúng một tháng sau đó, tôi bước vào một sới chọi chính thức lần đầu tiên. Hôm ấy tôi gặp một cậu choai hung hăng lắm. Cậu ta to khỏe và lực lưỡng hơn tôi nhưng những miếng đòn thì xem ra dở ẹc. Chính vì thế mà chỉ chưa đầy ba hồ đấu, tôi đã hạ gục cậu choai kia.

Hôm ấy cậu chủ hí hửng và vui mừng lắm. Cậu đã bế tôi đi để khoe mẽ khắp với bạn bè. Cậu nói cậu tin tôi sẽ là một con chọi oanh liệt nhất. Nghe những lời nịnh nọt của cậu chủ, tôi kiêu hãnh lắm.

Kể từ ngày ấy, tuần nào tôi cũng tung hoành trên các sới chọi khắp đó đây. Cậu chủ quả là người đi nhiều và biết nhiều nơi thật. Những lần cùng cậu chủ đi chu du như thế, tôi đã tha hồ học được thêm nhiều miếng đánh khác nhau. Kinh nghiệm trận mạc của tôi ngày càng thêm dày dạn. Thú thực trong những lần ra quân ấy, có trận tôi hạ gục đối thủ rất nhanh nhưng có trận tôi cũng suýt nữa thì toi mạng. Nhưng trong tất cả những lần như thế, nhờ những miếng đánh gia truyền, cuối cùng tôi đều đã áp đảo được đối phương.

Trong đời chiến, đã dự bao nhiêu lần, tôi cũng không nhớ. Nhưng có hai trận đấu mà tôi không thể nào quên. Trận thứ nhất là trận tranh giải quán quân với một anh chọi nổi danh đã từng ẵm cái giải ấy một năm về trước. Nghe đâu, người ta gọi anh là Hùng xám. Và quả thực khi mạnh, thế đánh của hắn ta dữ thật. Mỗi lần hắn ta vỗ cánh vung chân là một lần đối phương phải tối tăm mặt mũi, nhưng khi yếu hắn ta lại thủ thế rất vững vàng. Nghe nói mấy anh bạn trước đây của tôi đều bị nó đánh cho tàn phế.

Hôm ấy, trời nắng rất to. Tôi với nó đánh đã hết bốn hồ mà không phân chia thắng bại. Hai bên đều mệt lử, chỉ còn tinh thần là vẫn vững vàng thôi. Sang hiệp thứ năm, tôi bị Hùng xám cựa cho toác đầu chảy máu. Nhưng nghĩ đến danh dự của cha tôi, tôi đã quyết dùng miếng đánh hiểm cuối cùng. Ấy là miếng đánh mà bố tôi đã dạy trước khi tôi về nhà cậu chủ. Bố tôi dặn kỹ nếu không thực sự rơi vào lúc lâm nguy, tôi không được phép dùng thế đó. Quả nhiên thế đánh thật là hiểm ác. Chỉ cần vung ra hai cựa, tôi đã lấy đi đôi mắt của đối phương. Trận chiến hôm ấy kết thúc, phần thắng thuộc về tôi nhưng tôi chẳng lấy gì làm vui mừng lắm.

Sau lần ấy, tôi yếu hẳn đi. Hai tháng sau, tôi theo cậu chủ lao vào một cuộc thách đấu. Nhưng lần này tôi bại rất nhanh bởi một tay mặt mày còn non choẹt. Trận đấu kết thúc nhanh và cậu chủ thì vô cùng thất vọng. Sau trận ấy, đến một tháng sau tôi chẳng thấy cậu chủ để ý đến tôi. Tôi nghĩ chắc cậu không còn dùng tôi nữa. Giờ đây chắc cậu lại đi tìm một chú choai khác thay tôi. Nhưng không, cậu chủ không chơi gà chọi nữa. Nghe nói cậu có nhiều trò chơi mới ham thích hơn cơ. Cậu thường đi từ rất sớm và về rất muộn. Hãn hữu lắm cậu mới rẽ qua vứt vài nắm gạo cho tôi nhưng lại chẳng thèm ngó ngàng gì.

Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi buồn tẻ và chán nản. Giờ đây, tôi không lâm trận nữa và cũng chẳng được sống những ngày có ý nghĩa như của cha tôi. Tôi đang nằm đây và chờ đợi. Tôi mơ về quá khứ và chờ đợi về một điều tồi tệ sẽ đến ở tương lai. Ôi cái kết cục cho một chiến binh oanh liệt thật là buồn tẻ. Tôi không trách giận và đâu có quyền trách giận cậu chủ tôi. Cuộc đời của tôi dành cho chiến trận. Và khi không còn sức mà đánh nhau được nữa thì sự tồn tại của tôi cũng đâu có ích chi. Với tôi hiện tại thật là đáng tiếc nhưng một quá khứ oai hùng cũng đủ để tôi cảm thấy tự hào và kiêu hãnh với cha tôi.

Bài văn mẫu 3

Tôi là một chú gà chọi nổi tiếng, tôi luôn thắng trong mọi trận đấu và được mọi người biết đến với cái tên Oanh Liệt mà ông chủ đặt cho tôi. Tôi nói thế chỉ để nhắc về cái quá khứ oai phong lẫm liệt của mình mà cố quên đi cái tình cảnh tàn tạ hiện giờ – tôi bị ông chủ bỏ rơi. Nhân đây tôi sẽ kể về câu chuyện của tôi – “Cuộc đời của một chàng gà oai hùng”.

Tôi sống ở một vùng quê quanh năm nghèo đói, đất đai khô cằn, thức ăn cho con người còn không đủ, nhà gà chúng tôi lại càng khó khăn hơn. Chính vì thế, không muốn bị đói thì phải biết tranh giành thức ăn của nhau. Trong gia đình gà của tôi, tôi là út nên dc ba mẹ thương yêu, chiều chuộng như một “hoàng tử” – đấy là tôi bắt chước theo truyện “Hoàng tử ếch” mà tôi đã từng nghe trên cái rađiô của ông hàng xóm. Những lần kiếm được nhiều thức ăn, phần lớn ba mẹ dành cho tôi, phần còn lại chia cho các anh chị của tôi. Có lẽ vì thế, trong gia đình, tôi là đứa to khoẻ nhất. Được ba mẹ nuông chiều, tôi sinh tính hống hách, kiêu căng và háo thắng. Mấy cô gà trong vùng chẳng ai thích tôi mặc dù tôi khoẻ mạnh và tràn đầy sức sống. Nhưng tôi có thèm để ý đâu, họ thì bao giờ mới thấy được “vẻ đẹp tiềm ẩn” của tôi chứ. Có khi tôi nghĩ rằng mình có nên làm một chuyến đi xa để tất cả mọi người đều biết tôi không.

Vậy là dự tính của tôi đã thành sự thật. Sáng hôm ấy, có một người đàn ông đến chỗ chúng tôi để tuyển chọn những chú gà khoẻ mạnh đem lên thành phố làm gà chọi. Đúng như ý muốn, tôi cố gắng đứng tướng sao cho thật đẹp, phô ra sự mạnh mẽ của mình. Và cuối cùng, tôi là một trong 3 chú gà được chọn. Khỏi phải nói, tôi vui sướng đến mức nào. Thật ra lúc đó, tôi cũng chẳng biết thành phố là nơi như thế nào, chỉ nghĩ đơn giản đó là nơi tôi có thể trình diễn tài năng của mình.

Sau một chuyến đi dài, tôi cùng 2 anh gà được đưa đến một căn nhà, chắc là nhà của ông chủ mới. Nơi đây không giống như nhà tôi. Ngôi nhà này xây bằng tường hẳn hoi, còn chỗ tôi, người ta toàn ở nhà lá, nắng thì nóng, mưa thì dột, những lúc đó gia đình tôi thường rất khổ sở. Nhưng giờ thì chuyện đó chấm dứt rồi. Tôi được chăm sóc rất cẩn thận, được ăn ngon, chẳng phải lo nghĩ gì nữa. Không gian mới, niềm vui mới đã khiến tôi phút chốc quên đi hình ảnh gia đình mình.

Một thời gian ngắn sau, ông chủ bắt đầu đưa tôi đến những nơi mà con người tụ tập lại rất đông – sau này tôi mới biết gọi là trường gà, một vài người trong số họ ôm chú gà của mình trên tay. Những chú gà đó trông khoẻ mạnh và lực lưỡng như tôi vậy. Sáng hôm ấy là ngày đầu tiên tôi ra trận, trước khi đi ông chủ dặn tôi bao nhiêu là điều, tôi hiểu hết mà, chỉ là không đáp trả được. Hôm đó trường gà rất đông, họ đến xem tôi – lính mới đấu với anh gà đã có chiến tích lừng lẫy 3 tháng nay. Tôi hơi lo lắng nhưng không phải là sợ hãi nhé! Đối thủ ghê gớm thật nhưng trông tôi có kém gì nào. Tôi ngẩng cao đầu khoe thân hình săn chắc, dùng hết sức mạnh của mình dồn đối thủ vào đường cùng, không lối thoát. Trận đầu tiên ra mắt, tôi thắng oanh liệt. Và “Oanh Liệt” trở thành cái tên nhớ đời của tôi về trận đó do ông chủ đặt cho hoành tráng. Những trận sau tôi liên tiếp giành chiến thắng, nổi tiếng khắp giới chọi gà. Qua những trận thắng liên tiếp, tính kiêu căng, hống hách của tôi ngày một tăng dần. Bất kỳ nhìn thấy một chú gà nào, tôi đều nhìn với vẻ khinh thường. Tôi rất tự hào về bản thân mình, tự hào về sức mạnh của mình. Đó là những ngày tháng huy hoàng nhất mà tôi ko bao giờ quên dc.

Nhưng rồi… tôi cũng già. Đấu là lúc tôi không còn nhanh nhẹn và sức khoẻ như ngày trước nữa, nhưng tôi vẫn luyện tập với ông chủ để chiến đấu tiếp. Một bưởi sáng nọ, như thường lệ, ông chở tôi đến trường gà. Lần này ông chủ dặn đi dặn lại rất kỹ rằng tôi nhất định phải thắng trận này. Đối thủ lần này không có thân hình lực lưỡng như tôi, tôi chắc ăn sẽ thắng. Khi vào trận, tôi coi thường hắn, chẳng những tôi không sấn tới mà còn nhường hắn một bước. Hạ hắn dễ như không ấy mà! Nhưng không, hắn tấn công tôi liên tục, hai chiếc cựa và bộ móng sắc của tôi giờ chẳng làm dc gì. Thế đó, tôi đã thua một trận ê chề. Mọi người xúm vào xỉ vả tôi, những người đặt tiền vào tôi đến đá tôi mỗi người một phát. Đáng sợ hơn, ông chủ giận dữ bế thốc tôi lên, phóng xe như bay đưa tôi đến một nôi lạ rất ồn ào, mùi khó chịu bao trùm lấy nơi đây.

Thật tình cờ, tôi găp lại anh gà cùng quê, cùng dc ông chủ của tôi nuôi, nhưng bây giờ anh cũng ở đây giống như tôi. Chúng tôi nhìn nhau, Bất Bại và Oanh Liệt nhưng chẳng còn như vậy nữa. Chúng tôi chỉ biết nhớ về quá khứ hào hùng ngày trước, đau đớn khi từ một chàng gà khoẻ mạnh thành kẻ thân tàn ma dại. Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ nằm đây chờ ông chủ đến đón, nhưng, anh Bất Bại bị một người đàn ông bắt đi, tôi chỉ nghe anh thét lên một tiếng rồi im bặt. Tôi bắt đầu thấy sợ rồi, tôi đang nằm đây và chờ đợi một điều tồi tệ sẽ xảy đến với tôi như anh Bất Bại vậy.

Xem thêm nhiều bài văn mẫu kể lại số phận và nỗi niềm của con gà chọi bị bỏ rơi

**********

Trên đây Đọc tài liệu đã hướng dẫn viết bài tập làm văn số 3 lớp 10 đề 3 với nội dung viết một truyện ngắn theo ngôi kể thứ nhất, kể về số phận và nỗi niềm của một con gà chọi bị bỏ rơi. Hy vọng đây sẽ là tài liệu hữu ích cho các em trong quá trình học tập môn Ngữ văn lớp 10.

Ngoài ra, các em có thể xem thêm nhiều bài văn mẫu khác tại doctailieu.com:

Bạn còn vấn đề gì băn khoăn?
Vui lòng cung cấp thêm thông tin để chúng tôi giúp bạn
Hủy

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM