Tập làm văn số 3 lớp 6 đề 6: Kể về thầy (cô giáo) của em

Xuất bản: 07/08/2019 - Tác giả: Giangdh

Hướng dẫn viết bài tập làm văn số 3 lớp 6 đề 6 kể về thầy giáo hoặc cô giáo của em (người quan tâm, lo lắng và động viên em học tập) do Đọc tài liệu sưu tầm để các em tham khảo

Trong bài viết số 3 lớp 6 về văn kể chuyện có đề tài số 6 kể về thầy (cô giáo) của em (người quan tâm, lo lắng và động viên em học tập) là một đề văn khá thú vị. Đề bài giúp các em tăng khả năng tư duy và biểu đạt trong sử dụng câu từ. Cùng Đọc tài liệu tham khảo qua một số bài mẫu dưới đây.

---------

Viết tập làm văn số 3 lớp 6 đề 6 kể về thầy hoặc cô giáo của em

Bài văn mẫu 1

Văn mẫu kể về thầy giáo hoặc cô giáo của em hay nhất

Năm lớp 5 tôi được may mắn hoc thầy Phong. Cho đến giờ chúng tôi vẫn còn nhớ mãi những kỉ niệm về thầy.
Dáng người thầy cao to, phải đến hơn mét bảy, gần mét tám. Tầm tuổi thầy mà cao như vậy thật hiếm có. Tóc thầy đã điểm hoa râm, xoăn tít rất lạ. Mắt thầy to, sáng. Ánh nhìn sắc lạnh và rất nghiêm. Nhưng khi cười trông thầy thật hiền từ.

Thầy Phong dạy hay nhất là môn Toán. Bình thường lúc giảng bài thầy rất say sưa. Giọng nói chậm rãi nhưng nhịp tay cứ thoăn thoắt ghi những công thức lên bảng. Thầy không thích ngồi trên bàn giáo viên lâu. Thầy thường hay đi lại quanh lớp nhìn chúng tôi loay hoay tính toán. Và đặc biệt, thầy rất vui khi chúng tôi tìm ra những cách giải mới, hay và khác cách giải của thầy.

Đầu năm học, khi mới học thầy, trong lớp đứa nào cũng sợ thầy một phép. Thầy cứ vào là lớp im phăng phắc, không dám ho he một tiếng. Gọi dạ bảo vâng. Bởi trông thầy nghiêm nghị quá. Mái tóc xoăn chải gọn ra sau, chiếc áo sơ mi trắng cộc tay và chiếc quần âu luôn được là phẳng nếp. Thầy ít khi nói đùa. Đang giảng bài mà phát hiện anh chàng nào hí hoáy làm việc riêng hay cười đùa là thầy dừng lại ngay. Bằng ánh mắt nghiêm nghị, thầy nhìn thẳng vào người đó. Lúc ấy, chàng ta chỉ có nước xấu hổ mà tự động đứng lên xin lỗi thầy. Xong, thầy không nói gì, lại tiếp tục giảng bài say sưa như chưa có chuyện gì xảy ra. Chính vì thầy nghiêm nghị thế nên chúng tôi ít khi dám trò chuyện với thầy bên ngoài giờ học.

Mãi đến 20/11, kỉ niệm ngày Hiến chương các nhà giáo Việt Nam, bọn chúng tôi mới khám phá hết con người của thầy. Thầy là một con người rất tình cảm. Thầy rớt nước mắt khi nhận từ chúng tôi những bài hát và lời chúc chân thành. Đáp lại chúng tôi được thưởng thức giọng ca trầm ấm hay hơn cả Trọng Tấn của thầy. Chưa bao giờ chúng tôi thấy thầy cười tươi và nói nhiều đến vậy. Thầy kể cho chúng tôi nghe hồi còn trẻ, thầy và các bạn học trong lớp tre nứa, vừa học vừa nghe tiếng báo động. Những lúc trời mưa, lớp dột, cả thầy và trò ngồi dúm lại một góc mà vẫn ướt. Hồi ấy khổ nhưng mà vui lắm. Ai cũng chăm học và ngoan ngoãn.

Khi đã gần gũi với thầy hơn, chúng tôi phát hiện ra nhiều điều mới từ thầy. Thầy là một nhà giáo rất tâm huyết với nghề. Thầy thường bỏ hàng giờ đồng hồ, thậm chí cả buổi chiều thứ bảy chủ nhật để kèm thêm cho những bạn kém mà không lấy tiền. Thầy rất kiên nhẫn. Thầy giảng thật chậm, thật kĩ. Khi chúng tôi đã hiểu thầy mới chuyển sang bài khác.

Năm học cuối cấp của tôi trôi qua rất nhanh. Ngày chúng tôi ra trường cũng là ngày thầy về hưu. Thầy buồn lắm khi phải xa chúng tôi, xa lớp học trò cuối cùng của thầy, xa nghề dạy học. Cho đến giờ tôi còn nhớ mãi bài thơ thầy đọc trong buổi lễ chia tay:

"Hãy nhìn đi em - con đường phía  trước

Còn rất dài, cũng thật nhiều chông gai.

Thầy cô sẽ không dắt em đi suốt con đường dài

Chỉ mong sao

Mỗi bước em đi trên chặng đường mới.

Em vững vàng, vấp ngã - biết đứng dậy,

Chẳng bao giờ đánh mất niềm tin”. 

Có thể bạn quan tâm: Kể về thầy giáo hoặc cô giáo mà em quý mến lớp 6

Bài văn mẫu 2

Kể về thầy giáo hoặc cô giáo của em - Bài viết số 3 lớp 6 đề 6

“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây

Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa” 

Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh- cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.

Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.

Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời.

Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.

Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”

Tham khảo thêm: Kể lại kỷ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo của em

Bài văn mẫu 3

Văn mẫu đề 6 bài viết số 3 lớp 6 ngắn gọn nhất

Tôi sắp 12 tuổi cũng là từng ấy thời gian sống trong thương yêu, quan tâm, lo lắng của cha mẹ, ông bà và thầy cô. Tôi rất biết ơn về điều đó, đặc biệt biết ơn người đã vực dậy tôi bằng cả sự yêu thương. Người ấy chính là cô Đang, cô giáo lớp ba khi tôi còn học trường làng ở quê ngoại.

Nhà tôi ở một thị trấn lớn nhưng vì ba bận công tác, mẹ phải chăm sóc em và buôn bán nên tôi được gửi về sống cùng bà trong một xóm nhỏ hẻo lánh. Mặc dù đường xá ở quê ngoại không rộng rãi, trán nhựa đẹp như ở thị trấn nhưng lại ít xe cộ và an toàn. Nhà tôi cách trường tiểu học chỉ khoảng 500m qua 3 ngôi nhà nên khi đã quen trường tôi tự đi bộ đến cùng các bạn. Ngôi trường nhỏ bé của tôi chỉ vỏn vẹn 3 phòng học. Chúng tôi chia nhau hai buổi sáng, chiều để học.

Ngày đầu tiên bước vào lớp tôi thật sự bỡ ngỡ về căn phòng nhỏ bé, bàn ghế cũ kĩ và không có cả một cánh quạt vào ngày nóng nực. Những đứa bạn học thì đầu trần, chân đất, có đứa lấm lem áo quần đủ loại chẳng ra dáng một đứa học sinh. Tôi bắt đầu thất vọng, phần thêm ba mẹ rất ít về thăm tôi và cuộc sống buồn tẻ ở quê khiến tôi chán nản. Tôi sẽ chẳng nhớ nổi hình ảnh cô giáo của mình nếu như không ở lần tôi nghỉ học 10 ngày. Tôi cảm thấy không thể học cùng các bạn, tôi nhớ nhà, nhớ ba mẹ và oán trách ba mẹ đã có em bé không còn thương tôi nữa. Tôi lo sợ bị bỏ rơi nên muốn làm điều gì đó cho mẹ chú tâm. Tôi quyết định không đến trường. Trong những ngày ấy tôi vẫn đi học như mọi người nhưng tôi lại trốn sang nhà của thằng Thanh, thằng bé nghịch ngợm và lười học, hai chúng tôi đi ra ruộng chơi đủ trò, tôi cảm thấy chơi cùng nó vẫn vui hơn đi học. Ngày thứ 11, cô đến nhà tìm bà tôi mọi chuyện vỡ òa. Bà tôi khóc rất nhiều vì đứa cháu hư. Tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống đợi chờ hình phạt của bà và cô. Bà lau nước mắt rồi nói : Bà không giận cháu, chỉ là bà thấy có lỗi với ba mẹ đã không lo lắng cho cháu thật tốt”. Nói xong bà quay sang cô : “Cảm ơn cô đã cho tôi hay, tôi già rồi chẳng biết quản cháu thế nào cho phải, mong cô giúp cho”.

Cô bước về phía tôi những bước chân nhẹ nhàng. Lúc này tôi mới cảm nhận được sao mà chân cô giống mẹ đến lạ lùng. Cả giọng nói cũng thế, giọng nhỏ nhưng trầm và ấm: “ Em không thích ngôi trường và các bạn sao?”. Tôi ấp úng không thể trả lời. Tôi ngước mắt lên nhìn cô. Đôi mắt cô thật đẹp, đôi mắt sâu và đen láy, tôi có thể thấy bóng mình trong đó. Tôi thật ngỡ ngàng vì trước giờ tôi không nhận ra cô giáo của mình thật xinh và hiền lành như cô tiên trong truyện. Gương mặt cô tròn tròn, da ngăm nhưng rất sáng. Tóc cô dài nhưng bao giờ cũng buộc cao lên để lộ vầng trán rộng. Khuôn miệng của cô khi cười lại càng duyên dáng vì hai đồng tiền ở khóe miệng hằn sâu khiến nụ cười rất thu hút người nhìn. Cô nắm bàn tay bé nhỏ của tôi bảo: “ nhà con ở thị trấn đúng không? Cô lúc trước cũng ở đấy, lúc đầu khi về đây dạy cô cũng bỡ ngỡ như con nhưng dần sẽ thấy thương nơi này không nỡ đi con ạ”. Tôi như bắt gặp được người hiểu mình và có thể tâm sự được nên đã mở lòng. Hôm ấy, tôi nói những gì trong lòng mình nghĩ cho cô nghe và cô ngồi bên tôi lắng nghe rất chăm chú. Chẳng hiểu sao khi trò chuyện cùng cô tôi cảm thấy mình được tin tưởng, được quan tâm. Trước khi ra về cô với tôi đã giao ước tôi sẽ đến trường và chăm chỉ hơn trong 10 ngày nữa. Nếu không thể hòa hợp được với môi trường nơi đây cô sẽ giúp tôi nói với ba mẹ chuyển tôi về thị trấn.

Thế là tôi lại đến trường như lời hứa, lần này tôi cố gắng hòa nhập cùng các bạn. Hình như biết tôi chưa quen môi trường mới nên bạn nào cũng nhiệt tình giúp đỡ. Các bạn rủ tôi chơi đùa, có trái ổi, trái khế cũng mang cho tôi. Tan trường chúng tôi rủ nhau đi câu cá, bắt cua đồng, bẫy chim…trò nào tôi cũng thích thú vì ở thị trấn không có. Cô Đang dành nhiều thời gian cho tôi, ngoài giờ dạy cô đến nhà tôi để giúp tôi học, bài nào chưa hiểu cô hướng dẫn tận tình. Cô nhờ các bạn đến nhà tôi thường xuyên để học cùng tôi. Chưa đến ngày thứ 10 tôi đã không còn muốn về thị trấn nữa vì đã mến nơi này, mến các bạn, mến trường lớp và đặc biệt mến cô giáo Đang. Cô bên cạnh tâm sự với tôi, giải thích cho tôi nghe không phải vì ba mẹ không thương mà gửi tôi về ngoại, cô cho tôi thấy được mình rất quan trọng và được yêu thương. Ngoại tôi rất vui vì tôi đã phấn chấn, chăm ngoan. Ba mẹ nghe tin cũng về thăm tôi thường hơn mang cả em bé về chơi cùng tôi.

Đã 3 năm trôi qua, bây giờ tôi là học sinh lớp 6 đã lên thị trấn học và ở cùng ba mẹ. Thế nhưng hình ảnh cô giáo Đang đã tận tâm giúp tôi vượt qua thời điểm khó khăn vẫn mãi trong lòng tôi. Tôi thầm cảm ơn cô đã đem những điều tốt đẹp đến cho tôi và hứa sẽ chăm ngoan hơn nữa không phụ lòng cô mong mỏi.

--------

Trên đây là những bài văn mẫu trong bài tập làm văn số 3 lớp 6 đề 6 với nội dung kể về thầy (cô giáo) của em (người quan tâm, lo lăng và bảo ban em trong học tập) bao gồm những bài văn hay nhất được Đọc tài liệu sưu tầm. Chắc chắn sẽ giúp ích cho các em trong quá trình hoàn thiện bài viết trên lớp của mình được tốt nhất. Chúc các em học tốt môn văn mẫu 6

Bạn còn vấn đề gì băn khoăn?
Vui lòng cung cấp thêm thông tin để chúng tôi giúp bạn
Hủy

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM