Tả cảnh thanh bình của một miền quê hoặc thành phố mà em biết

Xuất bản: 11/12/2018 - Tác giả:

Tuyển chọn những bài văn mẫu lớp 5 hay nhất với đề tài tả cảnh thanh bình của một miền quê hoặc thành phố mà em biết do Đọc Tài Liệu tổng hợp và sưu tầm

Cùng tham khảo một số bài văn mẫu sau đây em nhé!

Bài văn mẫu hay nhất tả cảnh thanh bình của thủ đô Hà Nội

Mảnh đất thủ đô bao giờ cũng ồn ào với những âm thanh của còi xe, tiếng nói cười trên từng con phố,... Bên cạnh những thanh âm ấy thì em lại cảm nhận rằng khung cảnh yên bình nơi Hồ Tây lộng gió vô cùng đáng quý!

Hồ Tây rộng lắm! Ngày nhỏ, không quan sát kĩ, em còn nhầm tưởng hồ là một bãi biển nhưng nó lại không có bãi cát. Bởi nhìn ra xa, em chẳng rõ bờ bên kia hồ đâu, chỉ thấy một vùng nước xanh mờ xa xăm. Hồ Tây hàng ngày đều yên ả, thanh vắng. Sớm, mọi người thường chạy bộ ven hồ. Chiều chiều, người ta ngồi hóng gió. Về đêm, hồ Tây lấp lánh bên những ánh đèn đường, hiện lên những tòa nhà cao tầng sáng chói, mọi người cũng ra đó vãn cảnh và thưởng thức vẻ lấp lánh ấy.

Mặt hồ Tây chẳng mấy khi yên ả, lúc nào cũng lăn tăn gợn sóng. Sóng nhẹ êm hay dữ dội là do gió. Ngày hè, gió mạnh nên sóng gợn liên hồi. Chẳng giống sóng trắng xóa vỗ vào bờ ngoài biển cả, sóng trên mặt hồ chỉ lướt lên, gợn nhẹ rồi trở về yên ắng. Nhưng sóng này lại tạo nên vẻ đẹp riêng biệt chỉ nơi này mới có.

Người ta ngăn cách lòng hồ với vệ đường bằng hàng rào bảo vệ chắc chắn. Ven hồ, hàng cây xanh quanh năm sừng sừng như vệ sĩ canh giữ lòng hồ. Chúng còn thay nhau nở hoa tỏa hương để tô điểm cho hồ thêm tươi đẹp. Xuân, mấy khóm hồng đỏ, vàng rực rỡ. Hạ, sắc phượng thắm đỏ cả góc trời. Thu, bồn cúc ven hồ gói nắng vào cánh để khoe sắc vàng tươi. Đông, cúc họa mi trắng ngát một vùng. Ai đã từng đến hồ Tây chắc không thể bỏ qua hình ảnh rặng liễu đìu hiu bên đường. Liễu xanh màu ngọc bích, lúc nào cũng rủ tấm mành thướt tha xuống gốc, rủ xuống cả lòng hồ. Hồ Tây cũng là nơi hoa sữa Hà Nội tỏa hương nồng nàn. Từng hàng hoa sữa cao vút, trắng xóa gửi hương theo gió đi khắp góc phố. Mấy con phố ven hồ Tây ít khi tấp nập. Tối tối, ánh đèn đường sang sáng, những quán hàng phát ra những bài hát trữ tình thiết tha hay mấy bản giao hưởng êm ái. Hồ Tây lúc này khác xa với hồ Gươm náo nhiệt bên trung tâm thành phố. Hồ Tây yên ả, con người cũng phần nào thư thái.

Nhà em cạnh hồ Tây bởi vậy mà em cảm nhận rõ rệt hơn về nét thanh bình nơi đây. Khung cảnh hồ Tây yên ả bao giờ cũng đem đến những rung cảm đặc biệt trong trái tim em, đến những phút giây nhẹ nhàng trong tâm hồn em.

Bài số 2

Tả cảnh thanh bình của quê hương em

Nhắc đến nơi thanh bình thì em không thể quên được đó chính là quê hương em. Quê em là một vùng quê tuyệt đẹp và cái làm em nhớ nhất vẫn là sự thanh bình ở nơi đây.

Vào buổi sáng sớm, những chú gà trống đứng trên đống rơm trước nhà cất tiếng gáy ò… ó…o… Tiếng gáy như một chiếc đồng hồ báo thức quen thuộc gọi mọi người thức dậy chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu.

Các ngôi nhà cứ san sát nhau, những làn khói bếp bay ra hòa quyện cùng không khí nơi đây luôn có cảm giác ấm cúng. Xa xa, mặt trời từ từ hiện lên sau lũy tre làng tỏa từng tia nắng ấm áp làm sương tan dần. Lúc ấy, em thường đưa tay đón lấy từng giọt sương như đón lấy những điều may mắn, tốt đẹp cúa một ngày mới. Sương đã tan dần, con đường làng trở nên nhộn nhịp bởi các bác nông dân đang ra đồng gặt lúa. Trên cánh đồng, lúa đã chín rộ báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những bông lúa nặng trĩu hạt như trả công cho người nông dân sau bao nhiêu ngày tháng vất vả “dãi nắng dầm sương”. Ánh nắng chiếu rọi làm cánh đồng như một thảm lụa vàng khổng lồ. Tiếng cười nói của các bác nông dân hòa với tiếng chim làm cho không gian như bừng sáng và đẹp hơn.

Sự thanh bình ở quê em hết sức giản dị nhưng em rất thích và yêu quý nó . Có lẽ bây giờ cũng như sau này em sẽ luôn luôn nhớ nó. em tự hứa với bản thân là sẽ luôn cố gắng hết sức để sự thanh bình này còn mãi mãi với thời gian .

Bài số 3

Cả thời thơ ấu của em đều sống ở quê ngoại, một miền quê tươi đẹp và cũng vô cùng yên bình.

Nhìn từ xa, nơi đây tựa như một bức tranh sơn thủy mặc. Dãy núi Đình Cương sừng sững, trang nghiêm để cho những người dân nơi đây nhớ về một thời oanh liệt của cha ông. Dòng sông Bến Đá chảy lững lờ dọc theo con đường về khu di tích Hành chính Nam Trung Bộ. Hai bên bờ sông, lũy tre xanh rì rào khúc hát bốn mùa, những hàng cây cao vút soi mình xuống mặt nước gương trong. Nhìn ra dòng sông ấy là khu di tích lịch sử – nhà lưu niệm nơi làm việc của cụ Huỳnh Thúc Kháng, một ngôi nhà tranh mái lợp đã từng trải nắng mưa.

Sau lưng nơi đây là một xóm nhỏ được bao bọc bởi lũy tre làng. Ở cuối xóm là đầm sen rộng mênh mông. Vào mùa sen, những bông sen trắng, sen hồng nhấp nhô trong khóm lá rung rinh. Hương sen phảng phất mơ hồ khiến sự yên bình càng trở nên rõ nét hơn. Bên kia xóm nhỏ là vườn dừa nhà ngoại, những cây dừa thân to, cao vút trông thật oai vệ nhưng cũng thật mơ mộng. Hoa dừa rơi trắng cả sân nhà, tàu dừa uyển chuyến giữa một không gian lộng gió. Văng vẳng đâu đó là tiêng sáo dừa du dương cùng tiếng ru con à… ơi… của người mẹ. Âm thanh ấy đã đánh thức một miền quê yên tĩnh trong những buổi trưa hè. Ra khỏi làng một đỗi là cánh đồng cò bay thẳng cánh, ruộng lúa xanh tươi. Thỉnh thoảng có những đàn trâu no cỏ đi về. Tất cả đã tạo nên một cảnh đẹp yên bình, tươi vui, ấm áp.

Miền quê thanh bình đó chính là nơi em được sinh ra và lớn lên, em yêu nơi này biết nhường nào.

Xem thêm

Bạn còn vấn đề gì băn khoăn?
Vui lòng cung cấp thêm thông tin để chúng tôi giúp bạn
Hủy

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM