Phân tích hình ảnh con chó Bấc trong Tiếng gọi nơi hoang dã

Xuất bản: 26/04/2023 - Tác giả:

Phân tích hình ảnh con chó Bấc trong Tiếng gọi nơi hoang dã, top 3 bài văn mẫu hay phân tích hình ảnh con chó Bấc và tình yêu thương loài vật của tác giả

Bài tổng hợp phân tích hình ảnh con chó Bấc trong Tiếng gọi nơi hoang dã do Đọc Tài Liệu tổng hợp và biên soạn gồm top 3 bài văn phân tích hình ảnh con chó Bấc trong đoạn trích Con chó Bấc trích từ tác phẩm Tiếng gọi nơi hoang dã.

Dàn ý phân tích hình ảnh con chó Bấc

1. Mở bài

- Khái quát về tác giả và tác phẩm Tiếng gọi nơi hoang dã

- Đoạn trích Con chó Bấc kể lại quãng thời gian chung sống cùng với người chủ Thoóc-tơn đã để lại trong tâm hồn Bấc nhiều kỷ niệm, đó là thứ tình cảm thiêng liêng và tốt đẹp, khiến Bấc cảm nhận được tình yêu thương ấm áp nhất trong cuộc đời.

2. Thân bài: Phân tích hình ảnh con chó Bấc

* Trước khi gặp Thoóc-tơn

- Cuộc sống cô đơn, lạnh lẽo, phải đổi chủ liên tục, từng suýt chết đã hình thành trong Bấc sự trống trải, nỗi sợ hãi ám ảnh ngay cả trong giấc mơ.

- Chưa bao giờ được hưởng một tình cảm ấm áp và đặc biệt như cách Thoóc-tơn đối xử với nó, nó chỉ được coi là thú cưng, không được coi là thành viên của bất cứ nhà nào.

* Sau khi gặp Thoóc-tơn:

- Nó được tận hưởng một khoảng thời gian rất hạnh phúc, được đong đếm với những cảm xúc mới, “thích thú, say mê, yêu đến tôn thờ, yêu đến say mê”.

- Bấc nhận ra lòng tốt, sự nhân từ và tình yêu thương vô bờ bến của người chủ mới nên dần dần trong lòng cũng có những thay đổi nhất định, nó cũng muốn báo đáp và đối xử tốt với Thoóc-tơn: “nó bật dậy trên chân, mỉm cười, mắt lấp lánh, cổ họng rung lên vì những âm thanh không thể tả được”, cắn và yêu thương bàn tay của Thoóc-tơn.

- Ngoài những hành động “quá lố” do quá xúc động, thông thường Bấc dành phần lớn thời gian để tạo cho Thoóc-tơn cảm giác yêu quý, bên cạnh một tâm hồn yêu đời, vui vẻ và nhiệt huyết, một tâm hồn đầy nhiệt huyết. Bấc cẩn thận và có phần dè dặt, tâm hồn tinh tế.

- Bấc vô cùng trân trọng quãng thời gian ở bên Thoóc-tơn bằng một tâm hồn nhạy cảm, với một thứ tình cảm thiêng liêng, gắn bó đặc biệt như một gia đình.

* Tình cảm của Bấc đối với chủ

- Đối với Thooc tơn:

+ Yêu thương chủ vô bờ bến

+ Tình yêu nồng cháy, yêu nồng nhiệt

- Đối với những người chủ khác:

+ Thể hiện sự sòng phẳng

+ Thể hiện mối quan hệ cộng sự

+ Giúp đỡ vì lợi ích của bản thân

+ Quan hệ công việc với nhau

3. Kết bài

- Khái quát cảm nhận về hình ảnh chú chó Bấc.

Top 3 bài văn phân tích hình ảnh con chó Bấc trong Tiếng gọi nơi hoang dã

Cùng Đọc Tài Liệu tham khảo một số bài văn phân tích hình ảnh con chó Bấc trong tác phẩm Tiếng gọi nơi hoang dã của Giắc Lân-đơn sau đây để có thêm vốn từ ngữ và rút kinh nghiệm về cách trình bày cho bài làm của mình.

Phân tích hình ảnh con chó Bấc mẫu 1:

"Tiếng gọi của hoang dã" là một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Mỹ Jack London, được so sánh với văn hào Nga M. Gorki. Tác phẩm này khác biệt ở chỗ nhân vật chính không phải là con người mà là chú chó Bấc. Bấc đã được thuần hóa và sống chung với con người trong một thời gian dài, đôi khi còn được nuông chiều. Tuy nhiên, Bấc phải trải qua nhiều khó khăn và gian truân trong cuộc đời, phải chống chọi với cái rét khắc nghiệt của vùng băng tuyết Alaska để kéo xe cho những người đào vàng. Cuối cùng, cuộc sống hoang dã đã đánh thức bản năng sói bên trong Bấc và nó đã quyết định từ bỏ cuộc sống thuần chủng để trở về sống chung với bầy sói trong thiên nhiên.

"Chú chó Bấc" là đoạn trích miêu tả giai đoạn hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Bấc, khi nó gặp được một người chủ yêu thương, chiều chuộng nó sau nhiều tháng trải qua nhiều người chủ khác nhau. Nhà văn đã xây dựng hình ảnh Bấc một cách tài tình, giàu cảm xúc, thể hiện tâm hồn nhạy cảm, biết yêu thương cũng như nhiều lo lắng của một con vật đã phải chịu nhiều tổn thương.

Trước khi gặp Thoóc-tơn, Bấc là một chú chó thuần chủng nhưng tâm hồn luôn ám ảnh một cảm giác cô đơn, lạnh lùng và trống rỗng. Bấc đã phải đối mặt với nhiều khó khăn trong cuộc sống, từ việc đổi chủ nhiều lần mà không thể thích nghi, đến việc kéo xe dưới trời tuyết lạnh giá đến mức chết máy. Những trải nghiệm này đã gây ra trong tâm hồn Bấc những nỗi sợ hãi vô hình, không ai có thể gắn bó lâu dài với Bấc, vì nó sợ mất mát và cảm giác trống rỗng ám ảnh ngay cả trong giấc mơ. Chỉ khi gặp Thoóc-tơn, Bấc dần mở lòng trở lại, nó yêu và muốn ở lại với người chủ nhân từ này, nhận được tình yêu, sự bao dung và yêu thương, cảm giác như đang ở trong một ngôi nhà, được trao cho "tình yêu, tình yêu thực sự và nồng nàn".

Loại tình yêu đó khác biệt hoàn toàn so với những trải nghiệm mà Bấc từng có trong cuộc đời. Nó không phải là cảm giác cùng phường làm ăn, không phải là trách nhiệm bảo vệ bản thân và cũng không phải là tình cảm xa lạ, khách sáo “một cách tôn trọng và với phẩm giá". Trước khi gặp Thoóc-tơn, Bấc chưa từng hiểu được ý nghĩa của một gia đình, bởi vì những người chủ trước đó không bao giờ đối xử với nó bằng sự ấm áp, tình yêu và sự quý trọng như một người bạn thân. Họ chỉ coi nó như một con vật cưng để sử dụng cho những mục đích khác nhau, kết quả là Bấc cảm thấy cô đơn và trống trải trong một thời gian dài. Sau một thời gian dài, có lẽ vì tình thương đối với một con vật đầy vết thương và mất mát, ông trời đã đưa Thoóc-tơn đến, người chủ cuối cùng, để đem lại cho Bấc một khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời với những cảm xúc mới toanh, "sôi động, rực lửa, yêu thương để tôn thờ và nhiệt thành".

Tác giả không miêu tả rõ ràng về hình dáng, kích thước hay bộ lông của Bấc mà tập trung vào tâm hồn và cách nó yêu chủ nhân của mình. Điều này cho thấy rằng Bấc là một con chó thông minh và nhạy bén. Nó hiểu được tình cảm mà Thoóc-tơn dành cho mình và cảm nhận được sự chăm sóc và bảo vệ của Thoóc-tơn. Tình cảm giữa Bấc và Thoóc-tơn không đơn giản chỉ là tình cảm của một người chủ với thú cưng của mình. Giữa Bấc và Thoóc-tơn tồn tại một tình cảm gia đình vượt qua giới hạn loài, trong đó Bấc được quý trọng và nâng niu như một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Bấc nhận ra được lòng nhân hậu, yêu thương và sự quan tâm vô bờ bến của người chủ mới, tâm trí nó đã dần thay đổi, nó muốn báo đáp và chữa lành cho Thoóc-tơn như cách anh ta đã làm với nó. Tuy nhiên, Bấc không thể bày tỏ tình cảm bằng lời nói hay thủ thỉ như Thoóc-tơn, nhưng nó biết cách chứng tỏ tình cảm bằng hành động đối với chủ nhân yêu quý. Mỗi khi được Thoóc-tơn âu yếm, Bấc cảm thấy "tim mình như muốn nhảy ra khỏi cơ thể vì quá ngây ngất". Và để đáp lại cảm giác tuyệt vời đó, Bấc dùng tư thế đặc trưng của loài chó để tỏ ra thân thiết hơn. Nó nhảy lên bằng hai chân, miệng cười, mắt long lanh, và cổ họng rú lên những âm thanh khó tả, như thể Bấc đang cố gắng nói với Thoóc-tơn rằng nó ở đây và đang cảm ơn chủ nhân đã yêu thương và chăm sóc nó.

Sau khi gặp được Thoóc-tơn, Bấc cảm thấy xúc động và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Sự thông minh và ngoan ngoãn của Bấc khiến Thoóc-tơn bất ngờ và ngạc nhiên: "Ôi trời, cứ như thể bạn có thể nói chuyện!" Thoóc-tơn hiểu ý Bấc và càng khiến nó cảm thấy hạnh phúc hơn. Bấc đã trải qua quá nhiều cô đơn và lạnh lẽo trước đây, và Thoóc-tơn đã mang đến cho nó nhiều niềm vui. Bấc trân trọng Thoóc-tơn hơn, đồng thời sợ mất anh ta. Cách Bấc chạm vào tay Thoóc-tơn và để lại dấu vết răng là một cách thể hiện tình cảm sâu đậm của mình. Bấc muốn nắm lấy bàn tay ấm áp và bao dung của người chủ đáng kính của mình, người sẽ không bao giờ bỏ rơi anh.

Mặc dù Bấc đã có những hành động "quá lố" khi quá xúc động, nhưng điều nổi bật hơn cả là tình cảm mà nó dành cho Thoóc-tơn. Bấc là một con chó thông minh và nhạy bén, nó biết ơn chủ nhân đã cứu nó khỏi cái chết và những khó khăn khi bị đày ải ở Alaska. Vì vậy, Thoóc-tơn không chỉ đơn thuần là một người chủ, mà còn là người tái sinh cuộc đời của Bấc. Tất cả tình cảm của Bấc đều xoay quanh Thoóc-tơn, nó sống và tôn thờ chủ nhân mình mà không đòi hỏi quá nhiều. Bấc thường lặng lẽ ở bên cạnh Thoóc-tơn và không dám tìm kiếm tình cảm của anh, vì nó muốn Thoóc-tơn cảm thấy hạnh phúc và không nhàm chán khi ở bên cạnh mình. Tâm hồn của Bấc rất cẩn thận và dè dặt, điều đó làm cho nó trở nên rất tinh tế.

Bấc luôn biết cách làm hài lòng chủ nhân của mình. Nó luôn ngoan ngoãn và tôn trọng Thoóc-tơn, nó thường nằm dưới chân anh hàng giờ liền. Ánh mắt của Bấc luôn háo hức và cảnh giác, luôn hướng đến khuôn mặt của Thoóc-tơn, quan tâm đến mọi biểu hiện thoáng qua và mọi cử động hay sự thay đổi trên nét mặt của anh. Điều này cho thấy Bấc vô cùng trân trọng thời gian ở bên Thoóc-tơn và có một tâm hồn nhạy cảm và tình cảm đặc biệt thiêng liêng gần gũi như trong một gia đình. Tuy nhiên, hạnh phúc này cũng khiến Bấc trở nên nhạy cảm hơn, lo mất nhiều hơn được. Nó nhận ra rằng có lẽ không ai khác có thể yêu và đối xử tốt với mình như Thoóc-tơn. Vì vậy, ngay cả trong giấc mơ, Bấc vẫn lo sợ cuộc sống cô đơn và lạnh lẽo sẽ lặp lại lần nữa, khiến chúng ta càng thêm đau lòng cho chú chó thông minh nhưng gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống.

Tác giả Giắc Lân-đơn đã vận dụng nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật tài tình để miêu tả nội tâm của chú chó Bấc để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Bấc được khắc họa như một chú chó thông minh, ngoan ngoãn, tâm hồn nhạy cảm và tinh tế. Bên cạnh đó, tác giả cũng thành công trong việc tạo ra mối quan hệ đặc biệt giữa Thoóc-tơn và Bấc, vượt qua giới hạn giống loài và coi nhau như tri kỷ. Hai nhân vật này dành cho nhau những tình cảm thiêng liêng, sâu sắc, hiểu nhau như một gia đình.

Phân tích hình ảnh con chó Bấc mẫu 2:

Nghệ thuật văn chương vốn đã khó, nhưng việc miêu tả tâm lí, tình cảm của một con chó lại càng khó hơn. Miêu tả tâm lí nhân vật là một bước tiến lớn trong lịch sử văn học, nhưng để tái hiện tình cảm đặc biệt giữa con người và một chú chó thân thiết thì thật khó khăn. Mặc dù chó được coi là loài vật nuôi gần gũi và có tình cảm đặc biệt với con người hơn so với các loài vật khác.

Khi Giắc Lân-đơn viết Tiếng gọi nơi hoang dã, việc miêu tả tâm tư, tình cảm của chú chó Bấc không gặp bất cứ trở ngại nào. Tác phẩm đã thể hiện một cách sinh động và gần gũi những suy nghĩ, cảm xúc của nhân vật chính đến mức nếu không hiểu rõ cốt truyện, người đọc có thể nhầm Bấc là một con người. Dù được viết từ góc nhìn thứ ba, nhưng việc si hóa thân toàn bộ vào nhân vật của nhà văn trong Bấc đã tạo nên thành công cho tác phẩm. Mặc dù đoạn văn chỉ miêu tả tâm tư, tình cảm của Bấc đối với chủ, nhưng nó vẫn được đánh giá là một trong những đoạn văn ấn tượng của Tiếng gọi nơi hoang dã. Có được kết quả này là bởi tác giả đã miêu tả một cách tường tận và sâu sắc những suy nghĩ, cảm xúc của Bấc, thể hiện khả năng quan sát và cảm nhận nhạy bén, tinh tế của nhà văn.

Đoạn mở đầu của tác phẩm không chỉ đơn thuần là lời giới thiệu mà còn có sức hấp dẫn riêng của nó. Đó là một thứ tình cảm hoàn toàn mới mẻ mà Bấc chưa bao giờ trải qua trước đây. Sự đối lập rõ rệt là mối quan hệ giữa Bấc và các thành viên trong gia đình của thẩm phán Mi-lơ:

- Với những cậu con trai của ông Thẩm, tình cảm ấy “chỉ là chuyện làm ăn cùng hội cùng phường”.

- Với những đứa cháu nhỏ của ông Thẩm, là “trách nhiệm ra oai hộ vệ”.

- Với ông Thẩm, đó là thứ “tình bạn trịnh trọng và đường hoàng”.

Trong những mối quan hệ này, Bấc có một vị trí đặc biệt, không phải là mối quan hệ đơn thuần giữa chủ và vật nuôi mà là mối quan hệ bình đẳng giữa con người với con người. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là trong thời gian đó, Bấc chưa bao giờ trải qua một tình cảm đầy “sự nồng nhiệt, yêu thương cuồng nhiệt và tôn thờ” như với Thoóc-tơn. Điều này tạo nên một khởi đầu thật ấn tượng.

Không có gì thay đổi, Bấc vẫn giữ vị thế của một người bạn trung thành trong mối quan hệ với Thoóc-tơn. Tuy nhiên, điểm khác biệt trong tình cảm của Bấc nằm ở cách Thoóc-tơn suy nghĩ về nó. Đối với Thẩm phán Mi-lơ và những chủ nhân khác, Bấc chỉ là một con vật nuôi, dù nó có làm được bao nhiêu việc thì vẫn chỉ là quan hệ vì công việc. Nhưng với Thoóc-tơn thì khác, anh ta thật sự xem Bấc như một người bạn và đối xử với nó như thế. Những sự kiện hằng ngày trong mối quan hệ giữa Thoóc-tơn và Bấc được tác giả tả lại một cách đơn giản nhưng rất hấp dẫn và đặc biệt.

Những hành động, cử chỉ của Thoóc-tơn được miêu tả xen kẽ cho thấy tình cảm anh dành cho Bấc đã vượt qua mối quan hệ chủ tớ thông thường. Anh chăm sóc và coi những con chó như là con cái của mình vậy. Với sự thông minh của mình, Bấc hiểu những cử chỉ của chủ và đáp lại bằng tình cảm chân thành, nồng nhiệt. Nó cảm thấy vui sướng đến mức "tưởng chừng như quả tim mình nhảy tung ra khỏi cơ thế vì quá ngây ngất". Mỗi hành động của Bấc đều thể hiện nhiều ý nghĩa, khiến cho Thoóc-tơn cũng muốn kêu lên, như thể con chó đang nói với anh bằng lời chứ không phải chỉ bằng hành động.

Bấc có cách biểu lộ tình cảm đặc biệt, không giống với những con chó khác. Khi nó ép hai hàm răng vào tay chủ trong thời gian dài, cho thấy tình cảm của nó dành cho Thoóc-tơn mãnh liệt đến đâu. Tuy nhiên, Bấc không phải là một con chó vồ vập, săn đón như những con chó khác, mà chỉ lặng lẽ tôn thờ, quan sát chủ theo cách rất riêng mà chỉ nó mới có thể bộc lộ. Bằng cách giao cảm qua ánh mắt với Thoóc-tơn, nó truyền đạt tất cả sự ngưỡng mộ, thành kính, tình yêu thương mà nó dành cho người chủ. Điều này cho thấy Bấc đang trải qua những trải nghiệm cảm xúc mới mẻ mà trước đó nó chưa bao giờ trải qua.

Trong phần kết của đoạn văn, mối quan hệ tình cảm giữa Bấc và chủ được thể hiện rõ hơn. Bấc yêu chủ đến mức sợ mất anh. Vì vậy, nó luôn đeo bám Thoóc-tơn và không bao giờ rời xa anh một bước. Mô tả sống động của chi tiết Bấc không ngủ "trườn qua giá lạnh đến tận mép lều, đứng đấy, lắng nghe tiếng thở đều đều của chủ…" cho thấy khả năng quan sát và miêu tả tinh tế của tác giả. Đoạn văn này có sức hấp dẫn tăng dần, không chỉ trong bối cảnh của câu chuyện mà còn trong một khía cạnh xã hội sâu sắc mà nó đã kích thích.

Trong thế giới đầy cạnh tranh để giành lấy của cải và sự sống của con người, tình cảm và lòng yêu thương đang dần trở thành những thứ bị coi thường. Tuy nhiên, tình cảm chân thành giữa Bấc và Thoóc-tơn lại đem đến một thông điệp ca ngợi tình cảm nhân hậu, cao quý, khuyến khích con người tạm gác lại đam mê vật chất để có được cuộc sống đầy ý nghĩa hơn.

Phân tích hình ảnh con chó Bấc mẫu 3:

Giắc Lân-đơn (1876 – 1916) là một nhà văn người Mỹ đã trải qua một thời thơ ấu khó khăn và phải làm nhiều nghề để kiếm sống. Ông bắt đầu sự nghiệp văn học của mình bằng những truyện ngắn được đăng trên một tờ báo của sinh viên. Sự nghiệp sáng tác của ông ở vào thời kì phát triển đỉnh cao là đầu thế kỷ XX.

Cuốn tiểu thuyết "Tiếng gọi nơi hoang dã" được tác giả Giắc Lân-đơn viết sau khi trở về từ miền đất Clân-đai-cơ vào năm 1903 theo chân những người đào vàng. Trong tiểu thuyết đó có đoạn trích"Con chó Bấc" kể về con chó bị bắt cóc và đưa đến vùng đất Bắc cực để kéo tuyết cho những người tìm vàng. Bấc đã phải làm việc vất vả cho nhiều ông chủ độc ác trước khi được ông chủ Giôn Thoóc-tơn có lòng nhân từ chăm sóc. Tuy nhiên, sau khi ông chủ này qua đời, Bấc rời bỏ con người và theo tiếng gọi nơi hoang dã để trở thành một con chó hoang.

Ở đoạn trích này, Giắc Lân-đơn đã có những nhận xét tinh tế và trí tưởng tượng tuyệt vời khi đi sâu vào đời sống nội tâm của con chó Bấc, đồng thời thể hiện tình cảm yêu thương của mình đối với loài vật. Tác giả cũng muốn thể hiện lòng biết ơn và tình cảm yêu thương của con chó Bấc đối với người chủ giàu lòng nhân ái. Ở đoạn đầu tiên, tác giả đã sử dụng mối quan hệ giữa con chó Bấc và gia đình thẩm phán Mi-lơ làm cơ sở để so sánh với Thoóc-tơn. Với các cậu con trai của ông Thẩm, tình cảm đó chỉ là chuyện làm ăn cùng hội trong những buổi đi săn hoặc lang thang, đối với những đứa cháu nhỏ là ra oai hộ vệ, còn đối với ông Thẩm thì đó là một tình bạn trịnh trọng.

Con chó Bấc xem Giôn Thoóc-tơn như một ông chủ hoàn hảo, các chủ trước đó đã chăm sóc nó vì lợi ích và nghĩa vụ chứ không yêu thương nó. Thoóc-tơn đối xử với bầy chó của mình như con cái và với Bấc, anh ta coi nó như một người bạn thân thiết nhất. Anh thường sử dụng bàn tay để nắm chặt đầu Bấc và đặt đầu của nó vào đầu mình hoặc đẩy nó tới và lùi. Bấc rất vui mừng với những cái ôm chặt đó và những tiếng rửa rí rí kèm theo bên tai. Khi được thả ra, nó nhảy lên và mắt long lanh, họng rung lên những âm thanh không thể nói thành lời. Tình cảm của Thoóc-tơn đối với Bấc được thể hiện rõ nhất khi anh ta gọi Bấc và nói: "Trời đất! Nó có vẻ như biết nói đấy!" Anh ta xem Bấc như một người bạn tri âm, tri kỉ.

Trong đoạn văn này, nhà văn tập trung miêu tả những biểu hiện của con chó, sau khi đã kể về tình cảm đặc biệt mà Thoóc-tơn dành cho bầy chó nói chung và Bấc nói riêng. Nhà văn thể hiện tài năng quan sát và hiểu biết sâu sắc đối với loài chó bằng cách miêu tả những hành động của Bấc: khi cảm thấy yêu thương, Bấc có tài biểu lộ bằng cách cắn lấy tay Thoóc-tơn và ép răng xuống mạnh. Nhà văn Lân Đơn cũng có những nhận xét tỉ mỉ, tinh tế khi miêu tả từng con chó trong bầy kéo xe.

Những biểu hiện về tình cảm của chúng chính là điều chung nhưng nhà văn đã dành sự chú ý đặc biệt để miêu tả nét đặc trưng của từng con, nhằm làm nổi bật sự khác biệt của Bấc so với các chú chó khác trong bầy. Bấc có tình cảm đặc biệt đối với Thoóc-ton, đôi khi nó tỏ ra âu yếm với những cắn vờ hoặc đuổi theo anh ta không rời một bước. Tuy nhiên, tình yêu của Bấc dành cho Thoóc-ton chủ yếu được thể hiện qua sự tôn kính. Mặc dù nó rất sung sướng, nhưng không bao giờ đòi hỏi quá nhiều sự chú ý từ anh ta.

Bằng trí tưởng tượng tuyệt vời, nhà văn đã mô tả tình yêu thương của con chó đối với chủ của nó, thể hiện qua nỗi lo sợ ám ảnh cả ban ngày lẫn ban đêm. Những lúc ấy, con chó lại đứng dậy và vượt qua khoảng cách để đến gần chủ, nghe thấy tiếng thở của chủ để cảm thấy an toàn. Đoạn văn trên vừa phản ánh trí tưởng tượng tuyệt vời của nhà văn lại nói lên tình yêu thương của loài vật của ông. Nhà văn muốn gửi gắm thông điệp đó là hãy yêu thương động vật, đặc biệt là đối với những loài có tình cảm như chó.

-/-

Vừa rồi là nội dung chi tiết một số mẫu bài văn phân tích hình ảnh con chó Bấc trong Tiếng gọi nơi hoang dã - Văn mẫu lớp 9 do Doctailieu tổng hợp và biên soạn chi tiết hi vọng sẽ giúp các em có thêm nguồn tài liệu tham khảo hữu ích để có một bài văn phân tích hay và sâu sắc.

Bạn còn vấn đề gì băn khoăn?
Vui lòng cung cấp thêm thông tin để chúng tôi giúp bạn
Hủy

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM