Cảm xúc của em về một người mà em yêu quý

Xuất bản: 26/03/2023 - Tác giả:

Top 7 bài văn hay và đặc sắc bày tỏ cảm xúc của em về một người mà em yêu quý, hướng dẫn lập dàn ý cơ bản bài văn trình bày cảm xúc về một người em yêu quý

Cùng Đọc tài liệu tổng hợp một số mẫu bài văn nêu cảm xúc của em về một người mà em yêu quý, gợi ý cách triển khai bài văn phát biểu cảm nghĩ của em về một người mà em yêu quý hoặc có cảm tình.

Dàn ý đoạn văn nêu cảm xúc của em về một người mà em yêu quý

a. Mở đoạn: Giới thiệu về người mà em yêu quý sẽ nhắc đến trong bài

b. Nội dung

- Nêu những đặc điểm về ngoại hình của người đó mà em ấn tượng nhất

- Những đức tính tốt của người đó

- Nhớ lại kỉ niệm đẹp đáng nhớ nhất mà em và người đó có với nhau

c. Câu kết đoạn

- Nêu khái quát tình cảm, cảm xúc, suy nghĩ của em đối với người đó.

Top 7 bài văn nêu cảm xúc của em về một người mà em yêu quý

Dưới đây là một số bài văn, đoạn văn ngắn hay về cảm xúc về một người mà em yêu quý sau đây để có thêm vốn từ ngữ và rút kinh nghiệm về cách trình bày cho bài làm của mình.

Cảm xúc của em về một người mà em yêu quý mẫu 1:

Mỗi khi trời trở lạnh, tôi lại chứng kiến cảnh nội tôi đau đớn. Giống như khi tôi còn sống ở quê, lần này tôi cũng ngồi bên cạnh nội, vừa kể chuyện vừa xoa bóp chân cho nội. Đôi khi, nội mở mắt nhìn tôi và cười vô cùng hiền hậu.

Lúc năm tuổi, tôi bị bố đưa từ thành phố về quê sống với nội vì bố muốn tôi bầu bạn với bà. Bố tôi nói, nội ở quê một mình sẽ cảm thấy cô đơn, không có ai để nói chuyện trong lúc rảnh rỗi. Tôi cảm thấy thương nội, vì thế tôi đã ở lại với sống cùng nội. Căn nhà nhỏ của nội bỗng nhiên có hai bà cháu. Khi nội đi chợ xa, nội thường gửi tôi sang nhà hàng xóm để chơi. Tôi là một đứa con gái nhưng tính tôi lại giống như con trai, vì thế mỗi khi tôi cùng nhóm bạn trong làng đi tung tăng và chạy nhảy, nội phải lôi tôi đi tắm. Tôi ghét tắm nên mỗi lần như thế, tôi cảm thấy như đang bị nội ép buộc. Những lúc rảnh rỗi, nội thường kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích như Cô bé quàng khăn đỏ, Thạch Sanh và Lý Thông. Sau mỗi lần đó, nội luôn khuyên tôi rằng khi lớn lên, tôi phải trở nên chăm chỉ, hiền lành và tốt bụng để có nhiều người yêu mến.

Khi tôi ở quê, nội thường nhờ một anh hàng xóm sang dạy tôi đọc và viết. Buổi tối, tôi thường sợ ma, không muốn học bài và đi ngủ sớm. Nhưng nội lại kiên nhẫn thắp đèn và giúp tôi học. Nội nói rằng: "Rèn nét chữ cũng là rèn nết con người cháu đấy!". Thế là tôi lại ngồi tập viết. Nhờ những lần học như thế, bây giờ tôi phải cảm ơn nội vì nếu không có những ngày học đó, chữ tôi chắc chắn sẽ xấu hơn nhiều. Và quan trọng hơn cả, nhân cách của tôi sẽ ra sao nếu không có sự hướng dẫn và rèn luyện của nội?

Năm đó, khi em bé mới sinh, bố tôi về quê thăm nội. Bố dành mấy ngày để sửa lại hàng rào, lợp lại mái nhà cho nội. Khi chuẩn bị quay trở lại thành phố, bố bảo tôi lên thành phố mấy bữa giúp mẹ chăm sóc em bé trong khi bố đi công tác. Tôi không muốn rời xa nội, nhưng nội cứ dỗ dành tôi ở trên ấy mấy ngày rồi sẽ trở lại. Thế là tôi cùng bố trở về thành phố. Tuy nhiên, lúc bố kết thúc chuyến công tác trở về cũng là lúc tôi bước vào tuổi học sinh. Nhà trường ở quê xa, nội lại già yếu nên bố quyết định tôi sẽ ở lại thành phố học. Tôi buồn nhưng phải chấp nhận. Tôi yêu nội lắm, hình ảnh của nội luôn hiện về trong tâm trí tôi - một người hiền từ, nhân hậu. Suốt những năm xa nội, tôi luôn tự hỏi liệu nội có khỏe mạnh và thay đổi nhiều không? Tôi muốn đặt cho nội hàng loạt câu hỏi để nói lên niềm khao khát được về thăm nội.

Tôi học ở thành phố đến năm lớp bảy thì bố đón nội đến sống với nhà tôi. Ngày đón nội, tôi theo bố đến ga tàu. Tôi rất vui mừng và cứ tưởng tượng về nội. Nhưng khi nội bước ra khỏi toa tàu, tôi không thể kìm nổi hai dòng nước mắt. Nội đã già hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của tôi. Lưng nội đã còng xuống, da mặt nhăn nheo, chỉ có ánh mắt và nụ cười của nội vẫn giữ nguyên. Nó vẫn toát lên sự hiền từ và nhân hậu như xưa.

Sau đó, tôi không giấu được niềm vui khi được sống trong vòng tay thương yêu của nội. Nhưng có vẻ nội khó khăn để thích nghi với cuộc sống mới mà tôi biết là không hoàn toàn đáp ứng mong muốn của nội. Bố và tôi hiểu điều này, vì vậy chúng tôi thường xuyên an ủi nội. Dần dần, nội đã thích nghi và sống hạnh phúc hơn.

Hiện giờ tôi thật sự cảm thấy rất hạnh phúc vì không còn xa nội nữa. Nội ơi! Giờ đây con đã trưởng thành, đã học Trung học phổ thông. Con dần đã hiểu được những lời dạy của nội lúc xưa về cách rèn luyện đức tính của con người. Con sẽ làm nội hạnh phúc suốt quãng đời còn lại của mình. Mong rằng những việc làm của con sẽ giảm bớt đi những gian truân và khó khăn mà nội đã trải qua trong quá khứ.

Cảm xúc của em về một người mà em yêu quý mẫu 2:

Đã hai năm trôi qua kể từ ngày ông mất, thời gian trôi đi nhanh thật đó. Kỉ niệm về ông và tình yêu ông dành cho cháu vẫn còn vương vấn trong lòng, nhưng những ngày tháng tươi đẹp khi còn có ông bên cạnh đã giúp giảm bớt đi nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu. Ông ra đi rất nhẹ nhàng và thanh thản, nhưng nỗi đau lại càng lớn trong lòng cháu, như một cái hố đen không thể lấp đầy. Nhưng thôi, khi nhắc về ông, ta nên tôn vinh một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn cùng với tài năng và những phẩm chất tuyệt vời, không nên để nỗi buồn che lấp đi những kỷ niệm đẹp về ông.

Cuộc đời ông đầy gian truân, nhiều rào cản và khó khăn, nhưng ông luôn có tinh thần vượt qua mọi thử thách. Ngay từ khi mới bắt đầu tập nói và đi, ông đã phải đối mặt với sự ra đi của bố và vài năm sau đó, mẹ ông cũng đã ra đi mà không để lại bất cứ dấu vết nào. Người ta vẫn có câu:

“Mồ côi cha ăn cơm với cá

Mồ côi má lót lá mà nằm”

Mặc dù cuộc đời ông đầy những khó khăn, trắc trở và trở ngại, nhưng ông vẫn luôn vượt qua mọi thử thách. Năm lên mười tuổi, ông đã mất cả cha lẫn mẹ. Tuy nhiên, vào năm hai mươi tuổi, ông đã trở thành một trong những học sinh ưu tú nhất của thành phố Huế. Dù bị bắt vì hoạt động cách mạng, ông vẫn không bỏ cuộc và đối mặt với những cảnh tra tấn tàn bạo để đến mấy chục năm sau, ông phải chịu di chứng đó là căn bệnh suyễn. Nếu không phải chịu đựng những trận đòn đó, có lẽ ông sẽ còn sống và bên cháu vào lúc này. Thậm chí, ông còn bị nghi ngờ và coi là có lý lịch không rõ ràng sau khi được ra tù. Mặc dù bất công, ông vẫn sống và làm việc cho đất nước với tinh thần cách mạng và sự kiên trì của một Đảng viên. Ông trở thành một giáo viên, sau đó là Hiệu trưởng của trường Đại học sư phạm Huế. Những học trò của ông, đến nay vẫn là những người đạt được nhiều thành công trong việc trở thành Hiệu trưởng của các trường đại học khác nhau.

Ông là tình yêu, niềm tự hào lớn lao của cháu. Cháu vẫn nhớ lúc cháu mới bốn, năm tuổi gặp bạn bè khoe rằng: "Tớ không biết ba tớ làm nghề gì, nhưng ông tớ là một nhà khoa học". Lúc ấy, ông là người to lớn nhất, giỏi giang nhất và vĩ đại nhất, vì ông là "một nhà khoa học" đấy. Sau này, khi cháu lớn lên và hiểu rõ hơn về ông, cháu càng tự hào hơn khi học lớp bảy và được sử dụng cuốn sách mà ông viết. Cháu không quên được niềm sung sướng khi chỉ tay vào cuốn sách và hỏi: "Các bạn có biết cuốn sách này của ai viết không? Ông tớ đấy!". Nhìn đứa bạn trầm trồ đọc ba chữ "Lê Đình Phi", cháu cảm thấy lâng lâng trong lòng. Cháu tự hào và hạnh phúc biết bao! Dù ông đã không còn nữa, nhưng niềm tự hào đó vẫn sẽ theo cháu suốt cuộc đời.

Dù cháu tự hào nhưng vẫn luôn ước gì mình có thể có ông bên cạnh, chỉ dẫn và chăm sóc. Cháu nhớ những ngày thơ ấu khi ông dắt tay đi bộ trên đài Nam Giao, chỉ cho cháu xem các tượng Phật đẹp đẽ và kể những câu chuyện thú vị. Hay chỉ vài năm trước đây, khi ông ngồi trên chiếc ghế nhựa, vỗ chiếc quạt và trò chuyện, cười đùa cùng cháu và giải những bài toán nhỏ. Ở nơi có ông, cháu luôn tìm thấy sự yên bình và thoải mái nhất. Khi bố mẹ tức giận, chửi mắng hay đánh đòn cháu khi cháu làm sai, cháu lại đến bên ông, ngồi cạnh ông, cười với ông và quên đi mọi phiền muộn. Đối với cháu, ông là nơi trút bỏ được tất cả những căng thẳng và là người cháu luôn có thể dựa vào. Cháu luôn muốn nói với ông rằng: "Cháu yêu ông nhiều lắm!".

Cảm xúc của em về một người mà em yêu quý mẫu 3:

Trong cuộc sống hàng ngày, có vô vàn những người xung quanh chúng ta để ta yêu thương và dành cho họ tình cảm. Nhưng bạn đã bao giờ tự hỏi, người thân yêu nhất của mình là ai chưa? Với nhiều người, câu trả lời đó có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc thậm chí là bạn bè. Nhưng đối với tôi, hình ảnh người bố sẽ luôn là một nguồn cảm hứng thiêng liêng, ấm áp tình thân và sưởi ấm trái tim của tôi suốt cả cuộc đời.

Bố tôi không có may như những người đàn ông khác. Cả đời bố chưa bao giờ được thăng hoa, tươi vui. Lúc bố bốn mươi tuổi, chưa đến giữa cuộc đời, bệnh tật đã đến với bố. Ban đầu chỉ là những cơn đau dạ dày, sau đó bệnh tình trở nên phức tạp hơn. Trong quá khứ, khi còn khỏe mạnh, bố luôn rất quý phái.

Thế nhưng hiện tại, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy nhiên, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố. Bố vẫn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và luôn hết lòng thương yêu gia đình.

Trong gia đình tôi, không có điều kiện kinh tế thuận lợi, mọi chi tiêu đều phụ thuộc vào thu nhập mà bố mẹ kiếm được từ công việc hàng ngày. Dù bệnh tật và sức khỏe yếu đuối, bố vẫn không bao giờ đầu hàng trước số phận. Anh ấy luôn nỗ lực vượt qua những cơn đau để bảo vệ tình cảm của gia đình và kiếm sống bằng sức lao động của mình, đặc biệt là từ nghề xe lai.

Mỗi ngày, bố tôi phải bắt đầu công việc từ rất sớm, thường là khi ánh nắng chưa ló dạng. Tóc bố dần trắng bạc trong những sớm mai sương mù. Công việc đó dường như rất đơn giản với những người bình thường, nhưng với bố thì nó rất khó khăn và đầy khổ đau. Đôi khi, bố phải chở khách đi đường xa, trên những con đường gập ghềnh, và điều đó khiến cho những cơn đau dạ dày của bố lại tái phát.

Bố tôi luôn phải làm việc vất vả từ sớm đến tối để có thể kiếm đủ tiền nuôi gia đình. Những ngày thời tiết thay đổi, từ những ngày nắng nóng đến những ngày mưa bão hay những đêm đông lạnh giá, bố vẫn kiên trì đứng dưới bóng cây để chờ khách qua đường. Những cơn đau dạ dày của bố lại tái phát khi phải chở khách đi đường xa, nhưng bố vẫn luôn cố gắng vượt qua để có thể làm hài lòng mọi người trong gia đình. Tôi luôn tự hào về người bố giàu tình cảm, hy sinh, chịu thương, chịu khó như thế.

Nhưng thực tế không phải vậy, mỗi ngày bố đứng đó để kiếm sống nhưng khi trở về, cơn đau lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên và khóc. Tôi cảm thấy như trái tim tôi bị quặn đau gấp trăm lần khi nhìn thấy bố như vậy. Bố ơi, giá như tôi có thể chịu những cơn đau đó thay cho bố, giá như tôi có thể giúp bố kiếm tiền thì tôi sẽ làm tất cả, bố có thể nói cho tôi được không?

Trong những lúc đó, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố. Tôi mong muốn bố nghỉ đi làm, tôi sẽ có thể nghỉ học để tiết kiệm chi phí cho gia đình, tôi sẽ kiếm tiền để chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu tôi đề cập đến điều đó, bố chắc chắn sẽ cảm thấy thất vọng và buồn rầu đối với tôi. Bố luôn khẳng định rằng bố sẽ luôn chiến đấu cho tới những giây phút cuối cùng để nuôi dưỡng chúng tôi trưởng thành và thành công trong cuộc đời. Bố luôn quan tâm đến việc học tập của chúng tôi. Dù bố từng học rất giỏi nhưng do hoàn cảnh gia đình khó khăn, bố phải bỏ học. Mỗi tối, dù có vất vả đến đâu, bố vẫn dành thời gian để giảng dạy chúng tôi học tập.

Trong các bữa ăn, bố thường truyền đạt cho chúng tôi những cách sống và làm người đúng đạo. Tôi vô cùng ngưỡng mộ bố, vì bố có thể thuộc lòng hàng nghìn câu thơ Kieu, hàng trăm châm ngôn và danh ngôn nổi tiếng... Chính vì thế, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ trở thành một bác sĩ và chữa bệnh cho bố, kiếm tiền để nuôi dưỡng bố và đưa bố tiếp tục trên con đường TS chưa hoàn thành. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, vì đã cho tôi một con đường rực rỡ, đó là con đường học vấn chứ không phải là con đường về tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy lời dạy của bố để sống và bố sẽ là gương sáng để tôi theo đuổi.

Tôi khâm phục bố không chỉ vì bố là một người giỏi giang, đứng đắn và kiên trì chịu khó, mà còn vì cách sống lạc quan và vô tư của bố. Dù bố có rất ít thời gian rảnh rỗi, nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để nó luôn xanh tươi. Bố không bao giờ quên tưới nước cho giỏ phong lan vào mỗi buổi sáng, cũng như không bao giờ để cho cây thiết ngọc lan mang trên mình một lá héo. Những cây hoa lan, hoa nhài cũng không bao giờ thiếu hương thơm ngát, bởi bàn tay ấm áp của bố luôn chăm sóc, nuôi dưỡng chúng với sự yêu thương và sự đam mê nuôi động vật của bố.

Trong nhà tôi luôn có hai chú chó con và một chú mèo, đôi khi bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Tuy nhiên, suốt hơn năm năm chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết. Điều này không có nghĩa là bố trốn tránh sự thật, bởi bố luôn đối mặt với tử thần và dành thời gian để hoàn thành tất cả mọi việc khi vẫn còn kịp. Nhưng cuộc đời bố đầy đau khổ, khi gia đình dần khá lên và các chị tôi có thể tự kiếm tiền, thì bố lại bỏ rơi chị em tôi, mẹ và gia đình để sang thế giới bên kia. Bố đi đến một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Bây giờ khi tôi gặp khó khăn, tôi phải tự đứng dậy và tiếp tục bước đi bằng đôi chân của mình, bởi bố đã đi xa và không còn ai nâng đỡ, che chở và động viên tôi nữa.

Bố có hay không biết rằng con đang cô đơn và buồn bã một mình ở đây? Tại sao bố lại bỏ con lại và đi mất chứ? Dù sao, con cũng cảm ơn bố vì đã truyền cho con một bài học quý giá. Cuộc sống hằng ngày chúng ta nên trân trọng những điều đang có, yêu thương những người xung quanh và đặc biệt là quan tâm và chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố khi bố nóng giận và mắng con, vì bố luôn là người yêu thương chúng ta nhất.

Bố đã rời đi, đến một thế giới khác, nơi đó bố sẽ được giải thoát khỏi bệnh tật và đau khổ cuộc sống này. Con hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn yêu thương, kính trọng và biết ơn bố, sẽ sống theo những giá trị mà bố đã dạy. Hình ảnh của bố sẽ luôn ở trong trái tim con. Những kỷ niệm, tình cảm mà bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng bởi chúng như linh hồn của con.

Cảm xúc của em về một người mà em yêu quý mẫu 4:

“Công cha như núi ngất trời
Nghĩa mẹ như nước ở ngoài biển Đông
Núi cao biển rộng mênh mông
Cù lao chín chữ ghi lòng con ơi”

Sau khi đọc bài ca dao này, tôi đã thấu hiểu được sự vĩ đại và to lớn của công cha nghĩa mẹ. Từ đó, tôi yêu quý cha mẹ hơn, đặc biệt là mẹ - người tôi yêu thương nhất trên đời.

Mẹ của tôi năm nay đã qua bốn mươi mốt tuổi, nhưng dáng vẻ trẻ trung của mẹ vẫn luôn khiến người ta ngỡ ngàng. Mẹ cao ráo, thon gọn và có khuôn mặt rất phúc hậu, luôn nở một nụ cười dịu dàng trên môi. Làn da trắng hồng, tươi tắn, đôi bàn tay thon dài của mẹ có những vết chai đậm đà ở đầu ngón tay, kết quả của nhiều năm lao động với bút và phấn. Giọng nói của mẹ thật trong trẻo và mềm mại, tóc mẹ dài, đen nhánh và mượt mà. Mỗi khi nhìn thấy em, đôi mắt mẹ luôn tỏa sáng trìu mến. Với em, mẹ là người phụ nữ xinh đẹp và tuyệt vời nhất.

Trong gia đình, mẹ luôn quan tâm và chăm sóc mọi người rất chu đáo. Khi em còn nhỏ, sức khỏe của em không tốt và hay bị ốm. Những lúc đó, mẹ chăm sóc em rất kỹ lưỡng, nấu cháo cho em, giúp em uống thuốc và thức trông em suốt đêm. Em cảm nhận được sự ân cần, sự hy sinh cùng tình yêu thương vô bờ bến mà mẹ dành cho em.

Em có lúc khiến mẹ phiền lòng. Những lúc đó, em rất nghịch ngợm và thường tham gia với các bạn nam vào những trò nghịch phá. Một hôm, em và nhóm bạn rủ nhau trốn tiết học thể dục để đi mua quà vặt. Nhưng không may, cả nhóm bị cô giáo phát hiện. Buổi chiều hôm đó có giờ sinh hoạt, cô giáo phê bình chúng em trước cả lớp và nói sẽ liên lạc với phụ huynh. Trên đường về nhà, em cảm thấy rất lo lắng và hối hận. Tuy nhiên, khi về đến nhà, mẹ lại không trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo em. Mẹ còn kể cho em nghe rằng mẹ cũng đã từng nghịch ngợm khiến bà ngoại cảm thấy phiền lòng. Điều đó khiến em nhận ra lỗi lầm của mình và động viên em tiếp tục cố gắng học tập và rèn luyện để trở thành một con người tốt hơn.

Từ đó, em đã tự hứa sẽ học tập chăm chỉ và giúp đỡ mẹ nhiều hơn. Em hiểu rằng công việc của mẹ rất bận rộn, vì vậy em luôn cố gắng sống độc lập. Em mong muốn mẹ luôn khỏe mạnh và vui vẻ. Em hy vọng mình sẽ trở thành niềm tự hào của mẹ. Tình cảm mẫu tử rất đáng quý trọng. Với em, mẹ là điểm tựa vững chắc không thể thiếu trong cuộc sống. Từ đáy lòng, em muốn dành cho mẹ tình yêu thương chân thành và sâu sắc nhất.

Cảm xúc của em về một người mà em yêu quý đoạn văn mẫu 5:

Đối với mỗi học sinh, thầy cô giáo luôn là những người thân thiết và quan trọng nhất. Em rất yêu quý và kính trọng cô Minh Phương. Cô là giáo viên chủ nhiệm của lớp em và đã bước sang tuổi ba mươi sáu. Cô rất xinh đẹp và dịu dàng, giọng nói ấm áp của cô khiến em cảm thấy thoải mái. Những giờ học, em luôn tập trung nghe giảng của cô. Những bài học của cô luôn đầy tính thực tiễn và bổ ích. Em mong cô sẽ luôn khỏe mạnh để tiếp tục giảng dạy và dẫn dắt chúng em trên con đường học tập.

Cảm xúc của em về một người mà em yêu quý đoạn văn mẫu 6:

Gia đình em vừa chào đón thêm một thành viên mới đó chính là em trai của em. Em trai em tên là Lê Anh Đức, được mọi người thân thương gọi là Bin. Bin có thân hình mập mạp, khuôn mặt tròn trịa với đôi má phúng phính, đôi bàn tay nhỏ xinh và đôi mắt to tròn đen láy. Khi bé nằm ngủ, khuôn mặt bé trông thật đáng yêu với chiếc miệng màu hồng mím lại và thỉnh thoảng bé lại nhoẻn miệng cười. Hai bàn chân nhỏ xíu của bé chốc chốc đạp lên đạp xuống. Mỗi khi em đi học về, em vội chạy lên phòng để chơi với Bin. Em yêu quý Bin rất nhiều và thấy bé là một cậu bé rất đáng yêu.

Cảm xúc của em về một người mà em yêu quý đoạn văn mẫu 7:

Trong số những người hàng xóm của tôi, chị Phương là người tôi thân thiết nhất. Năm nay, chị đã bước sang tuổi hai mươi tư. Hiện tại, chị đang làm giáo viên tiểu học. Chị Phương rất xinh đẹp và hiền dịu. Dáng người chị thanh mảnh. Giọng nói trầm ấm, dễ nghe. Mỗi buổi chiều cuối tuần, tôi lại đến chơi với chị. Những lúc có bài khó, tôi còn nhờ chị giải thích giúp. Tôi coi chị giống như chị gái của mình. Tôi mong chị sẽ luôn vui vẻ, khỏe mạnh.

-/-

Vừa rồi là nội dung chi tiết một số mẫu bài văn nêu cảm xúc của em về một người mà em yêu quý - Văn mẫu lớp 7 do Doctailieu tổng hợp và biên soạn chi tiết hi vọng sẽ giúp các em có thêm nguồn tài liệu tham khảo hữu ích để có một bài văn hay và sâu sắc.

Bạn còn vấn đề gì băn khoăn?
Vui lòng cung cấp thêm thông tin để chúng tôi giúp bạn
Hủy

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM