Trang chủ

Phân tích một nhân vật văn học trong cuốn sách mà em đã đọc

Xuất bản: 13/03/2023 - Tác giả:

Tuyển chọn TOP 7 bài văn mẫu hay phân tích một nhân vật văn học trong cuốn sách mà em đã đọc, văn mẫu lớp 7 sách giáo khoa Kết nối tri thức với cuộc sống

Tài liệu hướng dẫn chi tiết cách làm đoạn văn nghị luận nêu ý kiến của em về một tác phẩm văn học về đề tài tuổi thơ hoặc quê hương, đất nước mà em đã đọc kèm theo một số đoạn văn mẫu hay giúp các em có thêm nguồn tài liệu tham khảo hữu ích trong quá trình làm bài.

Dàn ý phân tích một nhân vật văn học trong cuốn sách mà em đã đọc

Đề bài: Viết bài văn phân tích một nhân vật văn học trong cuốn sách mà em đã đọc

1. Mở bài

- Giới thiệu khái quát về nhân vật văn học mà em lựa chọn để phân tích.

- Nêu ấn tượng ban đầu của em về nhân vật.

2. Thân bài: Phân tích các đặc điểm của nhân vật

- Bối cảnh nhân vật đó xuất hiện như thế nào?

- Những mối quan hệ với các nhân vật khác góp phần làm nổi bật đặc điểm nhân vật.

- Những đặc điểm nổi bật của nhân vật thể hiện trong tác phẩm:

+ Chi tiết về ngoại hình

+ Các chi tiết miêu tả hành động, suy nghĩ của nhân vật

+ Ngôn ngữ của nhân vật

- Nghệ thuật xây dựng nhân vật:

+ Cách sử dụng các chi tiết, ngôn ngữ

+ Các biện pháp nghệ thuật được sử dụng để khắc họa đặc điểm, tính cách nhân vật

- Ý nghĩa của hình tượng nhân vật.

3. Kết bài

- Nêu ấn tượng, suy nghĩ, đánh giá của em về nhân vật.

Top 7 bài văn mẫu hay phân tích một nhân vật văn học trong cuốn sách mà em đã đọc

   Dưới đây Đọc Tài Liệu đã sưu tầm, tổng hợp gửi đến các em tham khảo 7 bài văn mẫu phân tích một nhân vật văn học trong cuốn sách mà em đã đọc. Hi vọng bài viết sẽ giúp các em có thêm nguồn tài liệu tham khảo hữu ích cũng như mở rộng vốn từ ngữ cho bài văn sắp viết.

Phân tích một nhân vật văn học trong cuốn sách mà em đã đọc bài số 1

Tác phẩm “Dế Mèn phiêu lưu ký” là một tác phẩm văn học tiêu biểu của Tô Hoài với nhân vật chính là Dế Mèn hiện lên đầy chân thực, sinh động.

Nhân vật Dế Mèn được Tô Hoài xây dựng với những đặc điểm của một nhân vật trong truyện đồng thoại, vừa mang đặc điểm của loài dế vừa mang đậm tính cách con người. Tác giả đã khéo léo khắc họa ngoại hình của Dế Mèn bằng những chi tiết đặc trưng của loài dế: một thân hình khỏe mạnh, cường tráng với đôi càng "mẫm bóng" và móng vuốt nhọn hoắt. Ngoài ra, nhà văn cũng mô tả chi tiết về chiếc đầu "to ra và nổi từng tảng" cùng hai cái răng đen nhánh luôn nhai ngoàm ngoạp, sợi râu “dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng”.

Tuy nhiên, không chỉ miêu tả ngoại hình, tác giả còn miêu tả những hành động của Dế Mèn để phản ánh sự mạnh mẽ, cường tráng của nhân vật. Với đôi móng vuốt nhọn hoắt của mình, Dế Mèn dám "đạp phanh phách vào các ngọn cỏ" để thử sức lực của mình. Đôi khi, Dế Mèn còn "trịnh trọng và khoan thai" đưa cả hai chân lên vuốt râu, hay "ngứa chân đá một cái" để tăng thêm sự trẻ trung và hài hước cho nhân vật.

Sau đó, tác giả đã xây dựng tính cách của nhân vật Dế Mèn. Chàng dế này có những nét tính cách của con người: hống hách, ngạo mạn và kiêu căng. Điều đó được thể hiện thông qua thái độ của Dế Mèn với nhân vật Dế Choắt. Khi thấy Choắt trông gầy gò và yếu đuối, Dế Mèn không đồng cảm, mà còn chế giễu bạn của mình. Một lần Dế Mèn sang nhà Choắt chơi, chàng dế này lên tiếng chê bai: “Sao chú mày sống cẩu thả quá thế. Nhà cửa đâu mà lôi thôi... Ối thôi, ôi chú mày! Chú mày lớn mà chẳng khôn...”. Hoặc khi Choắt đề xuất Dế Mèn đào một cái ngách qua nhà Mèn để giúp đỡ nhau khi bị bắt nạt, Dế Mèn khinh bỉ: “Hức! Thông ngách qua nhà ta? Dễ nghe nhỉ? Chú mày hôi như cú mèo thế này, ta không chịu được. Thôi, im cái hát điệu mưa dầm sùi sụt ấy đi. Đào tổ nông thì cho chết!”.

Dế Mèn đã khinh thường Dế Choắt vì cảm thấy cho rằng bạn của mình yếu đuối và không đáng để tôn trọng. Tình huống đau lòng nhất xảy ra khi Dế Mèn ngông cuồng trêu tức chị Cốc và gây ra cái chết thương tâm cho Dế Choắt. Dế Choắt bị vạ lây và chị Cốc đã mổ cho nó đến chết. Cái mỏ của chị Cốc đập xuống thân hình gầy gò của Dế Choắt và nó chỉ dám ra ngoài sau khi chị đi rồi. Dế Mèn đau khổ và hối hận khi thấy bạn của mình không thể dậy được cùng với những lời trăng trối. Cái chết của Dế Choắt đã cho Dế Mèn một bài học đắt giá về cuộc sống.

Thông qua hình ảnh nhân vật Dế Mèn trong đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên”, Tô Hoài đã gửi gắm một bài học nhân văn sâu sắc đó là trong cuộc sống, phải luôn biết khiêm tốn, giúp đỡ người khác và khi mắc lỗi phải biết sửa chữa lỗi lầm.

Phân tích một nhân vật văn học trong cuốn sách mà em đã đọc bài số 2

Em đã đọc tác phẩm "Lão Hạc" - một trong những truyện ngắn tiêu biểu của nhà văn Nam Cao viết về số phận người nông dân trước cách mạng và cảm thấy rất ấn tượng. Trong truyện, hình ảnh lão Hạc nổi bật lên và trở thành một trong những biểu tượng đặc trưng cho người nông dân Việt Nam.

Lão Hạc cũng như biết bao người nông dân trước cách mạng, phải đối mặt với cuộc sống nghèo đói khổ cực. Tuy nhiên, lão cũng có hoàn cảnh riêng của mình. Vợ lão mất sớm, con trai bỏ đi đồn điền cao su vì không có đủ tiền cưới vợ. Lão chỉ có con Vàng là kỷ vật của con bầu bạn. Thiên tai còn đẩy lão vào cảnh đói nghèo, già yếu và cô đơn. Cuối cùng, lão phải bán con chó trong niềm khổ đau tột cùng, khiến cho lão không thể kìm được nước mắt và khóc thảm thiết. “Mặt co rúm lại, những nếp nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra, cái đầu ngoẹo về một bên, cái miệng móm mém mếu như con nít”, “lão hu hu khóc”...

Dù sống trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng lão Hạc vẫn sở hữu những phẩm chất tốt đẹp. Là một người cha, lão yêu thương con hết mực. Bởi vì tình thương con, lão đối mặt với sự cô đơn và tuổi già để cho con có thể đi theo đuổi ước mơ của mình. Khi con đi, lão dành toàn bộ tình cảm yêu thương cho chú chó Vàng, kỉ vật duy nhất mà con trai lão để lại. Nhìn vào chú chó, lão như được nhìn thấy con của mình. Tình thương của lão dành cho con trai đến mức lão sẵn sàng chịu đói và cả chết cũng không muốn bán mảnh vườn là hồi môn của con. Mặc dù nếu bán mảnh vườn, lão có thể có đủ tiền để sống qua những ngày khó khăn, nhưng lão lo sợ khi con trai trở về và không có nơi để sinh sống và làm ăn.

Mặc dù sống trong đói nghèo, khổ đau, nhưng lão Hạc không bao giờ làm tha hóa nhân phẩm của mình. Lão quyết định không nhận sự giúp đỡ từ ông giáo, vì lão nghĩ rằng hoàn cảnh của ông giáo cũng không tốt hơn lão là bao. Ban đầu, lão chỉ có thể ăn khoai mấy hôm liền. Sau đó, khi khoai cũng hết, lão tìm cách chế biến những món ăn từ những thứ có sẵn. Lão có thể ăn củ chuối, sung luộc, rau má, và đôi khi còn ăn cả bữa trai hoặc ốc. Tuy nhiên, đến một lúc, lão không còn có gì để ăn để sống. Trong hoàn cảnh này, người ta thường dễ mất đi sự trong sạch của mình. Nhưng lão Hạc không phải là người như vậy. Lão quyết định tìm đến cái chết. Lão đi xin Binh Tư một ít bả chó. Binh Tư đã nghi ngờ lão và ông giáo cũng vậy. Nhưng lão Hạc vẫn giữ được tâm hồn trong sáng của mình, với sự yêu thương đáng quý của một người nông dân và sự tự trọng cao đẹp của mình.

Khi thân xác lão đau đớn nhất cũng là lúc lòng tự trọng của lão Hạc rực sáng nhất. Lão đã quyết định hy sinh tính mạng của mình để giữ sự trong sạch cho tâm hồn mình, cho tình nghĩa với mọi người được trọn vẹn. Đó là một cái chết khốc liệt, nhưng đó cũng là một hành động cao đẹp của lão. Lão muốn tỏ ra mình là một người đáng trọng, đáng quý bất kể trong hoàn cảnh khó khăn đến đâu. Dù cho con chó Vàng có tội nghiệp đến thế nào đi chăng nữa, lão Hạc vẫn xem đó là một sinh vật có giá trị, cũng như tất cả mọi người xung quanh lão.

Từng nét khắc họa nhân vật lão Hạc của nhà văn Nam Cao đã giúp người đọc hiểu rõ hơn về số phận đáng thương của người nông dân Việt Nam trước cách mạng. Đồng thời, qua hành trình đầy gian nan của lão Hạc, các phẩm chất tốt đẹp của người nông dân cũng được vinh danh và nổi bật lên.

Phân tích một nhân vật văn học trong cuốn sách mà em đã đọc bài số 3

O Hen-ri, một nhà văn nổi tiếng của Mỹ với các truyện ngắn về cuộc sống của những người nghèo khổ và bất hạnh. Trong số những nhân vật ấn tượng, Giôn-xi trong truyện "Chiếc lá cuối cùng" là một trong những nhân vật để lại ấn tượng sâu sắc nhất với độc giả. Giôn-xi gợi lên trong em những cảm xúc phức tạp, vừa đáng thương vừa đáng trách, vừa đáng chê, nhưng đồng thời cũng rất đáng để học tập.

Giôn-xi là một họa sĩ trẻ sống tại thủ đô Oa-sinh-tơn (Mỹ), nơi có nhiều người giàu có nhưng cũng có vô số hoàn cảnh éo le, khốn khó và bất hạnh. Cô thuê nhà trọ và đi vẽ tranh dạo để kiếm sống. Cuộc sống nghèo khó của Giôn-xi lại thêm khó khăn khi cô bị mắc bệnh sưng phổi. Với hoàn cảnh khó khăn đó, cô chẳng có ý nghĩ gì đến chuyện có thể chữa bệnh ở thành phố này. Bệnh tật nghèo túng khiến cô vô cùng tuyệt vọng và không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy nữa. Sức khỏe của Giôn-xi rất yếu, cặp mắt thẫn thờ, thần thái uể oải và tuy nhiên ý chí tiếp tục sống của cô còn yếu hơn. Giôn-xi đã buông xuôi tất cả, cô đặt cả sinh mạng của mình vào chiếc lá nhỏ bé trên cây thường xuân, cô tin rằng khi chiếc lá rụng thì khi đó cô sẽ chết. Dù người chị Xiu luôn chăm sóc, vỗ về và động viên cô, Giôn-xi vẫn luôn suy nghĩ chờ đợi cái chết trong héo mòn. Tâm hồn của cô luôn sẵn sàng cho chuyến đi xa xôi bí ẩn của mình.

Giôn-xi và chiếc lá thường xuân kia rất giống nhau, vì sự kết nối giữa chiếc lá và cành cây đang dần lỏng lẻo, giống như cách mà Giôn-xi bị ràng buộc bởi tình bạn, cuộc sống và thế giới này từng chút một bị lỏng lẻo. Tư tưởng và tâm trạng của Giôn-xi rất đáng xót xa và cũng đáng trách, nhưng nhờ có cụ Bơ-men và kiệt tác "chiếc lá cuối cùng" trên tường đã giúp cô tìm lại sự sống. Kiệt tác này được cụ vẽ trong đêm mưa gió bão tố, một khoảnh khắc cụ đánh đổi cả tính mạng để tạo ra. Cụ đã qua đời chỉ hai ngày sau đó do phổi sưng nhưng chiếc lá vẫn đứng vững sau trận bão. Khi nhìn thấy chiếc lá này, Giôn-xi nhận ra rằng "Em thật là một con bé hư" và "muốn chết là một tội". Cô đã nhanh chóng lấy lại tinh thần và mong muốn sống, muốn ăn, muốn ngồi dậy để nhìn thấy mọi thứ và vẽ vịnh Na-plơ. Tinh thần của Giôn-xi đã được khôi phục hoàn toàn, và sức sống của cô cũng bền bỉ như chiếc lá thường xuân cuối cùng mà cụ Bơ-men để lại. Chúng ta phải ngưỡng mộ sự thay đổi này của Giôn-xi và học hỏi từ đó. Trước đó, chúng ta thấy Giôn-xi rất buồn chán và tuyệt vọng, nhưng sau đó cô trở nên rất muốn sống và đầy nghị lực để đối mặt với bệnh tật. Mặc dù cô có thể vẫn chưa hết bệnh nhưng tâm trạng của cô đã được khôi phục hoàn toàn.

Tác phẩm của nhà văn O Hen-ri đã thành công rực rỡ khi miêu tả được các biến động tâm lý của nhân vật Giôn-xi một cách toàn diện và sâu sắc nhất, từ cảm xúc đến suy nghĩ và sự thay đổi của cô. Từ nỗi tuyệt vọng chìm sâu, đang chờ đợi cái chết mang đi, Giôn-xi đã bất ngờ vươn lên đến một thế giới đầy niềm vui, đam mê sống và đam mê sáng tác nghệ thuật, được thực hiện giấc mơ của mình.

Phân tích một nhân vật văn học trong cuốn sách mà em đã đọc bài số 4

Một trong những truyện ngắn xuất sắc của Ai-tơ-ma-tốp phải kể đến đó là "Người thầy đầu tiên". Truyện kể về thầy giáo Đuy-sen qua hồi ức bà viện sĩ An-tư-nai Xu-lai-ma-nô-va, vốn là học trò trước đây của thầy Đuy-sen.

Khi đọc truyện ngắn này, ta cảm nhận sâu sắc về hình ảnh một người thầy tuyệt đẹp và đáng kính. Thầy Đuy-sen còn trẻ lắm khi đến vùng núi quê hương của cô bé An-tư-nai. Học vấn của thầy lúc đó chưa cao, nhưng trái tim thầy dâng trào tình yêu thương và nhiệt huyết cách mạng. Thầy lao động một mình hằng tháng trời, phạt cỏ, trát lại vách, sửa cánh cửa, quét dọn sân, biến cái chuồng ngựa của phú nông hoang phế đã lâu ngày thành một trường khiêm tốn nằm bên hẻm núi, cạnh con đường vào làng nhỏ của người Kir-ghi-di, một vùng Trung Á nghèo nàn lạc hậu.

Khi An-tư-nai và các bạn đến thăm trường với tò mò muốn xem thầy giáo đang làm gì, ở đó có gì hay, thì bỗng thấy thầy đi từ trong cửa ra, người bị bẩn đất. Thầy Đuy-sen "mỉm cười, niềm nở" quệt mồ hôi trên mặt và ôn tồn hỏi: "Đi đâu về thế, các em gái?". Trước các "vị khách" nhỏ tuổi, thầy hiền lành nói: "Các em ghé vào đây xem là hay lắm, các em chả sẽ học tập ở đây là gì? Còn trường của các em thì có thể nói là đã xong đến nơi rồi...?"

Đuy-sen đúng là một người thầy vĩ đại, cử chỉ của thầy rất tự nhiên. Thầy làm lay động tâm hồn tuổi thơ bằng những lời nói ấm áp, hiền hậu. Mới gặp các em nhỏ xa lạ lần đầu mà thầy đã nhìn thấy, đã thấu rõ cái khao khát muốn được học hành của các em: “Các em ghé vào đây xem là hay lắm, các em chả sẽ học tập ở đây là gì?” Thầy “khoe” với các em về chuyện đắp lò sưởi trong mùa đông..., thầy báo tin vui trường học đã làm xong “có thể bắt đầu học được rồi”. Bằng tất cả tình thương mênh mông, thầy khích lệ, mời gọi các em nhỏ người dân tộc miền núi chưa từng biết mái trường là gì: “Thế nào, các em có thích học không? Các em sẽ đi học chứ?”.

Thầy Đuy-sen quả thật là có tài và giàu kinh nghiệm sư phạm. Chỉ trong vài phút gặp gỡ và vài câu nói nhẹ nhàng, thầy đã chiếm lĩnh được tình cảm, tâm hồn tuổi thơ của các em nhỏ. Thầy đã đánh thức niềm khao khát được đi học trong lòng các em.

Với An-tư-nai, thầy Đuy-sen đã thấu hiểu tâm can em, chia sẻ cảm thông cảnh ngộ của một cô bé mồ côi. Thầy an ủi và khen ngợi em với lời nói chân thành: “An-tư-nai, cái tên hay quá, mà em thì chắc là ngoan lắm phải không?”. Từ lời nói ấy cùng với nụ cười hiền hậu của thầy Đuy-sen, cô bé dân tộc thiểu số, bất hạnh đã cảm thấy lòng ấm áp hẳn lại.

Thầy Đuy-sen là người thầy đầu tiên, người đã mở đầu cho An-tư-nai một tương lai tươi sáng. Hiền hậu và yêu thương tuổi thơ, thầy đốt lên trong lòng các em ngọn lửa nhiệt tình và khát vọng đi học. Đuy-sen là hình ảnh tuyệt đẹp của một người thầy tuổi thơ. Con đường tuổi trẻ là con đường học hành. Trên con đường đầy nắng đẹp ấy, chúng ta sẽ gặp nhiều thầy, cô giáo. Như An-tư-nai, trong tâm hồn mỗi người luôn tỏa sáng những người thầy tuyệt vời, những Đuy-sen cao đẹp.

Ai-ma-tốp đã viết một câu chuyện ngắn cảm động dựa trên ký ức thực tế. Trong truyện, hình ảnh của Đuy-sen - người thầy đầu tiên và hình ảnh của An-tư-nai - một cô bé mồ côi khao khát đi học, được tác giả tôn vinh bằng sự ca ngợi và niềm yêu mến. Người thầy trong câu chuyện là người mang đến tình thương cho tuổi thơ, và đem ánh sáng cách mạng làm thay đổi cuộc đời của tất cả mọi người. Trang văn của Ai-ma-tốp tỏa sáng ngọn lửa tình thương, sưởi ấm trái tim của mọi người. Trong niềm thương mến của tuổi thơ chúng ta, thầy Đuy-sen càng trở nên gần gũi hơn.

Phân tích một nhân vật văn học trong cuốn sách mà em đã đọc bài số 5

Vừa nhắm mắt, vừa mở cửa sổ là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Ngọc Thuần - một cây bút chuyên sáng tác cho trẻ em. Truyện đã khắc họa nhân vật người bố vô cùng chân thực, sinh động và nổi bật.

Thông qua những câu văn đầu tiên, hình ảnh người cha hiện lên với tình yêu sâu đậm dành cho thiên nhiên. Nhà của "tôi" có một khu vườn rộng lớn, được trồng rất nhiều hoa. Buổi chiều về từ cánh đồng, bố thường dắt tôi ra khu vườn để tưới nước cho cây. Tình yêu và sự quan tâm của người bố dành cho khu vườn cũng như dành cho con cái.

Nhân vật này là một người tinh tế, kiên nhẫn và có tình cảm với thiên nhiên. Dù mệt mỏi sau một ngày làm việc, người bố vẫn dành thời gian cho con và chia sẻ với cậu những trò chơi thú vị để giúp con cảm nhận thiên nhiên. Một trong những trò chơi đó là khi bố dẫn con đi chạm từng bông hoa một, sau đó cho con đoán tên của nó. Từ trò chơi đó, con đã học được bài học ý nghĩa về tình yêu thương và biết ơn trong cuộc sống. Sau đó, bố lại nghĩ ra một trò chơi khác, khi đó con được ngửi và gọi tên các loại hoa trong khu vườn. Khi con đã thuần thục, bố khen cậu là người có chiếc mũi tuyệt nhất thế giới. Từ đó, nhân vật chính nhận ra rằng những bông hoa là người đưa đường, dẫn lối cho cậu trong khu vườn.

Người bố của nhân vật "tôi" không chỉ yêu thương thiên nhiên mà còn là người tốt bụng, đầy tình cảm. Người đã cứu sống thằng Tí khi cậu ấy đang rơi xuống ao. Dù không thường ăn ổi nhưng bố của tôi đã hạnh phúc thưởng thức món quà đặc biệt này của Tí. Khi tôi hỏi về ý nghĩa của những món quà, bố đã giải thích cho tôi rằng "Món quà nào cũng đẹp. Khi ta nhận hoặc cho đi một món quà, chúng ta cũng trở nên đẹp hơn vì món quà đó...". Nhân vật người bố trong “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” là một người cha tuyệt vời, một tấm gương đáng để học theo.

Phân tích một nhân vật văn học trong cuốn sách mà em đã đọc bài số 6

Thạch Lam thường sáng tác những truyện "không có chuyện", tập trung vào khai thác tâm lý nhân vật với những cảm xúc mong manh, mơ hồ trong cuộc sống hàng ngày. Một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông là truyện ngắn "Gió lạnh đầu mùa", trong đó nhân vật Sơn được miêu tả rất rõ nét. Truyện được in trong tập truyện ngắn cùng tên trong đó Sơn là nhân vật trung tâm được nhà văn xây dựng để gửi gắm những tư tưởng nhân văn sâu sắc.

Trong phần mở đầu của truyện, Thạch Lam đã miêu tả tinh tế về sự thay đổi của thời tiết. Sau đó, nhân vật Sơn xuất hiện với những suy nghĩ và hành động hồn nhiên của một đứa trẻ. Cậu thức giấc, nhìn thấy mọi người trong nhà, mẹ và chị đã dậy sớm, ngồi quạt hỏa lò để pha nước chè uống. Mọi người đều "đã mặc áo rét cả rồi". Bên ngoài sân, "gió vi vu làm bốc lên những màn bụi nhỏ, thổi lăn những cái lá khô lạo xạo. Bầu trời không u ám, toàn một màu trắng đục". Những cây lan trong chậu "lá rung động và hình như sắt lại vì rét". Sơn cảm nhận được cái lạnh và vội vã trùm cái chăn lên đầu, sau đó gọi chị Lan. Sau đó, mẹ mặc cho Sơn một chiếc áo dạ mỏng, một chiếc áo vệ sinh và một chiếc áo phủ vải thâm. Qua cách giới thiệu này, ta có thể thấy rằng Sơn được sinh ra trong một gia đình khá giả, và được bao bọc trong tình yêu thương của mọi người xung quanh.

Sống trong sự chăm sóc của mẹ và chị, Sơn là một cậu bé rất tràn đầy tình cảm, biết yêu thương mọi người xung quanh mình mà không kiêu ngạo và xa cách. Tình cảm đó được thể hiện qua tình yêu thương của cậu dành cho em gái đã mất. Khi mọi người nhắc đến Duyên - đứa em gái của Sơn đã qua đời khi mới lên bốn tuổi, người vú già đã ngắm nhìn cái áo lật đi lật lại một cách mân mê, trong khi Sơn cảm thấy rất nhớ và đau buồn vì em. Mẹ Sơn cũng không kìm được nước mắt khi nhắc lại chuyện đau lòng này. Tất cả những suy nghĩ và cảm xúc ấy cho thấy Sơn là một cậu bé nhạy cảm và đầy lòng thương người. Ngoài ra, cách cậu xử sự với các em nhỏ trong xóm như Thằng Cúc, thằng Xuân, con Tí, con Túc - những đứa trẻ em nghèo khổ phải mặc quần áo rách nát - cũng cho thấy tính tình hiền hậu và thân thiện của Sơn. Hai chị em Sơn rất thân thiết với chúng, không bao giờ khinh khỉnh hay xa cách như các em họ của Sơn.

Trong số nhiều hành động đầy thiện cảm, hành động của Sơn đối với bé Hiên là đặc biệt nhất. Cậu thấy Hiên đang đứng bên cột quán, trong gió lạnh, chỉ mặc có chiếc áo "rách tả tơi", để lộ lưng và tay trần. Sơn cảm thấy thương xót cho bé Hiên và nhớ đến Duyên và em Hiên đã từng chơi cùng nhau ở vườn nhà. Một ý nghĩ tốt thoáng qua trong tâm trí Sơn - đó là đem cho Hiên một chiếc áo. Sơn đã nói với chị gái của mình và được sự đồng ý của chị Lan. Chị Lan đã chạy về nhà lấy chiếc áo bông cũ của em Duyên và đưa cho Hiên. Trong khi chờ đợi, Sơn cảm thấy ấm áp và vui vẻ. Hành động của Sơn cho thấy rõ ý nghĩa của sự chia sẻ, mang lại niềm hạnh phúc cho cả người cho và người nhận. Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhân vật Sơn đã trở nên giàu lòng yêu thương.

Nhân vật Sơn trong truyện ngắn "Gió lạnh đầu mùa" của nhà văn Thạch Lam đã truyền tải một bài học quý giá về tình yêu thương, lòng nhân ái và khả năng chia sẻ và đồng cảm của con người. Tác phẩm đã được xây dựng một cách nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, thấm đượm tình yêu thương giữa con người.

Phân tích một nhân vật văn học trong cuốn sách mà em đã đọc bài số 7

"Truyện cổ tích là thế giới hiện thực biết ước mơ", đã từng có ai đó nói như vậy. Truyện cổ tích nói riêng và văn học dân gian Việt Nam nói chung là giọng nói, là tình cảm, tiếng lòng của người dân trong xã hội cũ. Những tiếng lòng ấy không chịu khuất phục, không yếu đuối mặc dù chúng được phát sinh từ những hoàn cảnh khó khăn. Tấm Cám là một truyện cổ tích thể hiện rõ niềm hy vọng, niềm tin của nhân dân lao động. Tấm, nhân vật chính trong truyện, dù gặp phải số phận bất hạnh nhưng vẫn tươi cười bởi vẻ đẹp trong tâm hồn.

“Tấm Cám” là một truyện cổ tích đầy màu sắc và kỳ ảo. Truyện kể về cuộc đời đầy gian nan của Tấm - cô gái mồ côi với số phận bất hạnh nhưng luôn giữ được phẩm chất tốt đẹp, và cuối cùng được hưởng hạnh phúc. Từ câu chuyện này, nhân dân truyền đi ước mơ và khát vọng về một xã hội lí tưởng, nơi cái thiện sẽ luôn chiến thắng ác độc.

Tấm là một cô gái mang số phận bất hạnh. Tấm mồ côi từ nhỏ: "Tấm và Cám là hai chị em cùng cha khác mẹ. Tấm là con vợ cả, Cám là con vợ lẽ. Mẹ Tấm đã qua đời khi cô còn bé. Sau đó vài năm, cha Tấm cũng qua đời. Tấm sống cùng với dì ghẻ, người là mẹ của Cám." Tác giả dân gian đã đưa người đọc đến với một số phận rất quen thuộc trong truyện cổ tích, đó là người mồ côi. Sống với dì ghẻ, Tấm phải trải qua một cuộc sống khổ cực, bị mẹ con Cám hành hạ. Tấm phải làm việc suốt ngày đêm trong khi Cám thì chỉ thảnh thơi. Ngoài ra, Tấm còn bị Cám lừa lấy giỏ cá. Mất giỏ cá khiến Tấm mất đi phần thưởng của dì, mất đi chiếc yếm đẹp, mất đi tình yêu thương mà Tấm mong ước có được. Không chỉ thế, khi chỉ còn con cá bống bầu là bạn, Tấm cũng bị mẹ con Cám bắt lấy và giết thịt. Cuộc đời Tấm dường như bị vây quanh trong sự hãm hại. Bống là con cá duy nhất còn sót lại trong giỏ cá. Mất cá là Tấm mất đi người bạn ngày ngày tâm sự, chia sẻ và mất một niềm an ủi cuối cùng. Tấm là hiện thân của một cuộc đời đầy khổ đau, tước đoạt, một hình ảnh tiêu biểu cho những số phận thấp kém, chịu nhiều thiệt thòi trong xã hội phân biệt giai cấp. Vì thế, tiếng khóc tội nghiệp của Tấm mỗi khi bị chèn ép, áp bức, có sức lay động mỗi trái tim nhân đạo, khơi dậy niềm cảm thông chia sẻ của mọi người.

Tấm, cô gái mồ côi, đã trở thành hoàng hậu nhờ sự giúp đỡ của Bụt. Mỗi khi Tấm khóc, buồn tủi, Bụt sẵn sàng xuất hiện để an ủi và giúp đỡ. Tấm đã bị mất chiếc yếm đỏ, nhưng Bụt đã cho hi vọng rằng con cá bống sẽ giúp cô tìm lại được nó. Khi Tấm bị mất cá bống, Bụt lại tiếp tục cho cô hi vọng. Khi Tấm không được đi xem hội, Bụt đã giúp cô bằng cách cho một đàn chim sẻ đến giúp để Tấm có thể đi hội làng và gặp nhà vua. Trên đường đi hội, Tấm đã làm rơi chiếc giày của mình. Điều đó đã giúp cô gặp lại vua và trở thành hoàng hậu. Đó là ước mơ của người xưa về một cuộc đời đổi đời trở thành hoàng hậu, bước lên ngai vàng tối cao. Đó là khát vọng lớn lao của những người bị đè nén, áp bức. Tuy nhiên, hạnh phúc ấy chỉ dành cho những người hiền lành, lương thiện.

Tấm là một người luôn sẵn sàng chiến đấu để giành lại hạnh phúc cho mình. Qua các trận đấu tranh của Tấm, người lao động đã truyền niềm tin, khát khao về cuộc sống tốt đẹp, về sự thắng lợi của cái thiện trước cái ác. Tấm đã phải trải qua nhiều thử thách: từ khi bị giết hóa thành chim Vàng Anh, Vàng Anh bị giết trên cây xoan đào, xoan đào bị chặt, Tấm hóa thành khung cửi, khung cửi bị đốt cháy, Tấm hóa quả thị và từ đó bước ra trở thành con người. Cuộc đấu tranh để giành lại quyền sống của Tấm là vô cùng gian nan, quyết liệt và không khoan nhượng. Cuộc đấu tranh này đã cho thấy rằng cái ác luôn hiện hữu, luôn xuất hiện đầy ắp hành hạ cái thiện. Khi Tấm trở thành hoàng hậu, mẹ con Cám vẫn âm thầm tìm cách hủy diệt Tấm. Sự đau đớn của Tấm đã đến đỉnh điểm, bị tước đoạt cả hạnh phúc và tính mạng.

Sau khi trải qua nhiều lần hóa thân và đấu tranh quyết liệt, cô Tấm cuối cùng đã bước ra làm người và gửi gắm những suy nghĩ về hạnh phúc. Cô nhận ra rằng hạnh phúc đích thực và đáng quý là ở trong cuộc sống thực tế, khi được ở bên cạnh những người mà mình yêu thương. Tuy nhiên, để có được hạnh phúc đó, cô đã phải đấu tranh nhiều lần và chịu đựng đau khổ không ít. Khác với lúc trước, khi cô được Bụt giúp đỡ, lúc này cô đã tự chủ động đấu tranh để giành lại hạnh phúc cho mình. Cô đã hóa thân thành chim Vàng Anh, cây xoan đào, khung cửi, quả thị... để rồi sau đó bị hãm hại, nhưng cô vẫn quyết tâm trở lại làm người. Sau khi trừng trị mẹ con Cám và đánh bại cái ác, hạnh phúc đã trở lại với cô Tấm. Dân chúng đã ủng hộ cô, công lý đã đứng về phía cô và cuối cùng, cô đã trở thành một hoàng hậu xinh đẹp và hạnh phúc. Tuy nhiên, cô cũng hiểu rằng để giữ được hạnh phúc đó, phải diệt trừ cái ác tận gốc.

Truyện cổ tích "Tấm Cám" không phản ánh tâm trạng bi quan của người nông dân mà ngược lại, vẫn giữ nguyên tính thực tế của xã hội bất công thông qua số phận của nhân vật Tấm. Nhưng qua Tấm, nhân dân gửi gắm những ước mơ, khát vọng về cuộc sống hạnh phúc và được thể hiện bằng cốt truyện chặt chẽ, kết hợp với các yếu tố thần kì tạo nên sức hút đặc biệt cho truyện. Nhân vật Tấm giúp người đọc hiểu được những ước mơ, khát vọng mà nhân dân gửi gắm, đồng thời cũng cho thấy sự đấu tranh của tầng lớp thấp hèn trong xã hội cổ xưa.

Qua hàng trăm năm lịch sử đầy sóng gió, văn học dân gian vẫn giữ vững vị trí quan trọng trong lòng người đọc và có giá trị không thể đong đếm trong văn học Việt Nam. Từ những câu chuyện dân gian, ta được hiểu đời sống, tâm tư, tình cảm của người nông dân xưa, từ đó khát khao bảo tồn và phát triển kho tàng văn học dân gian Việt Nam càng thêm lớn lao.

-/-

Trên đây Đọc Tài Liệu đã giới thiệu đến các em các bước để làm được một bài văn hay phân tích một nhân vật văn học trong cuốn sách mà em đã đọc đầy đủ ý nhất. Ngoài ra, để củng cố thêm kĩ năng làm văn của mình, các em có thể tìm đọc thêm những bài viết khác trong mục Văn mẫu lớp 7 tại website Doctailieu.com. Chúc các em học tốt môn Văn!

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM