Trang chủ

Văn mẫu 5 - Kể lại kỷ niệm ngày đầu tiên đi học của em

Xuất bản: 11/03/2019 - Cập nhật: 20/03/2023 - Tác giả: Giangdh

Bạn đang muốn viết một bài văn kể lại kỷ niệm ngày đầu tiên đi học? Vậy thì tham khảo top 3 bài văn mẫu hay kể lại kỷ niệm ngày đầu đi học lớp 5 của Đọc tài liệu dưới đây nhé

Đề bài

Em hãy viết một bài văn kể lại kỷ niệm đáng nhớ về buổi đầu tiên đi học của em

Top 3 bài văn mẫu hay nhất kể lại ngày đầu tiên đi học của em

Bài văn mẫu 1

Lớp 1 - Kỷ niệm ngày đầu tiên đi học đáng nhớ

"Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,..." Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi em ngân nga bài hát này thì lòng em lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học.

Nhớ lại lúc ấy, cái thuở em còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiểu học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì em nắm lấy tay mẹ em thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gì. Có lẽ vì em đã quá quen với từng con hẻm nhỏ ở nhà em nên em chẳng sợ gì cả, em chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy em lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học bắt đầu, cổng trường đóng lại, em bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Em như ở một thế giới hoàn toàn khác khi em vừa chia tay mẹ. Lúc đó em chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên em, cô nắm lấy tay em và cô nói rằng: "Đừng sợ, có cô đây" Em nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Em cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của em, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ em. Em lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà em đã đi học.

Ngày đầu đi học thật khó, em chẳng biết gì cả. Em chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh em. Cô đã chỉ em cách cầm bút, tập cho em viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình em - cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Em đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai em và nói: "Mình về nhà thôi con", lúc đó em mới nhận ra là mẹ đã ở bên em.

Ôi! Sao em thương đến thế, sao em nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của em. Cái ngày mà em có nhiều kỷ niệm nhất trong tuổi thơ của mình

Bài văn mẫu 2

Bài văn mẫu lớp 5 hay nhất kể lại kỷ niệm ngày đầu tiên đi học lớp 1

Ngày đầu tiên khai trường, đó là cái ngày mà chắc hẳn không ai trong chúng ta có thể quên được. Cái ngày ấy đã đánh dấu sự kiện mỗi chúng ta bước vào con đường học tập. Năm nay em đã lên lớp 5, đã quá quen với không khí học đường, nhưng chợt nhìn thấy những em học sinh lớp một nắm tay bố mẹ dẫn đến trường, làm em thêm bồi hồi, xao xuyến và nhớ lại những kỉ niệm ngây thơ, bé bỏng của một cậu bé chập chững bước vào cổng trường trong bàn tay đầy tình thương của mẹ em

Ấy là cái ngày mà em sẽ không bao giờ quên. Đó là một buổi sáng cuối thu êm đềm, bầu trời cao trong xanh có ánh nắng vàng tươi. Cái mùa thu ở quê em thật đặc biệt - mùa thu miền Bắc trời se lạnh . Nhưng nó dịu ngọt và nhẹ nhàng. Quả đúng là thời điểm khiến cho người ta dễ nhớ. Phải chăng đây chính là lí do để mùa thu là mùa tựu trường? Em nao nao trong lòng những tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một đứa trẻ sắp đối diện với một sự kiện quan trọng. Thực ra lúc đó còn bé, chưa cảm nhận được mấy về ngày khai trường và cũng chẳng biết đó là ngày gì, nhưng thấy sự quan tâm, bận rộn của người lớn phần nào em cũng đã nhận ra có cái gì đó quan trọng.

Hôm nay mẹ sẽ là người đưa em đến trường. Trên đường đi học, em thấy có rất nhiều các bạn học sinh cùng các bậc phụ huynh. Em để ý thấy từng nét mặt lo lắng trên mặt họ, trong đó có cả mấy đứa thường đi chơi với em, cùng với sự chu đáo của người lớn giống như mẹ em vậy. Điều đó càng làm em hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này, nhưng cũng chính vì đó mà khiến em càng thêm bận tâm. Tâm hồn em bấy giờ nặng trĩu nhưng rồi lại nhẹ nhàng như những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai cùng làn gió nhè nhẹ thổi qua, xoa dịu đi cái bồi hồi của tâm trạng.

Ô kìa, kia có phải là trường học, nơi mà em sẽ đến. Em lờ mờ nhận ra như vậy vì thấy nó khang trang và to lớn hơn bất cứ cái nhà nào mà em từng gặp. Mẹ xoa đầu em, nhẹ nhàng nói: "Con yêu, trường học của con đây rồi. Đây sẽ là nơi tu dưỡng đạo đức và kiến thức cho con". Quả thực tâm trạng em mỗi lúc thay đổi. Bây giờ em không còn cảm thấy quá sợ nữa nhưng không hiểu sao chân em cứ díu lại. Dù vậy nhưng em vẫn cố nhảy theo những bước chân của mẹ. Đi được một đoạn thì ngôi trường đã hiện rõ trước mắt. Trước mặt em là một cái cổng trường to lớn với những chữ viết lằng nhằng khó hiểu.

Xung quanh đó là hàng trăm các bạn học sinh khác cùng với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn thì níu chân mẹ, người thì mếu máo. Chợt có tiếng khóc òa sau lưng em, em liền chạy lại úp mặt vào mẹ và cũng nghẹn ngào khó tả. Nước mắt em đã dưng dưng đến tận cổ họng. Mẹ an ủi em cùng những lời nói ngọt ngào, làm em lấy lại can đảm lau nhẹ nước mắt và mồ hôi, đứng thẳng người. Cùng lúc đó, có một cô giáo đi lại phía em. Em ngơ ngác nhìn thì cô nhẹ nhàng cất tiếng nói: "Chị cho cháu vào lớp đi. Đó là lớp của em" Giọng nói ấm ấm, thanh thanh mà ngọt ngào của cô đã khiến em không còn cảm giác sợ hãi nữa. Cô nhẹ nhàng nắm tay em dắt vào lớp, em đi theo sau cô và cảm nhận mùi thơm từ tà áo dài của cô.

Cô bảo: "Lớp mình ở đây. Tý nữa ra tập trung khai giảng xong thì về đây học". Bỗng có hồi trống cái vang lên làm em giật nảy mình ôm chầm lấy cô giáo. Cô giáo cười, xoa đầu em bảo: "Đấy là tiếng trống trường. Trống báo đã đến giờ tập trung rồi". À, thế ra đấy là tiếng trống trường. Từ trước em vẫn chỉ nghe tiếng trống cơm bung bung nhỏ bé của những đêm rằm Trung thu nào đã được nghe tiếng trống trường bao giờ.

Sáng ấy, lần đầu tiên tiếng trống trường dội vào lòng em - tiếng trống rộn ràng, giục giã, nao nức khiến tim em cũng muốn nhảy nhót và lòng em hồi hộp muốn khóc lên. Tiếng trống đầu đời đi học ấy - ai ngờ sẽ là nguồn cảm xúc đi theo em suốt cuộc đời học tập. Rồi chúng em xếp hàng trước lá cờ đỏ sao vàng. Một thầy giáo hô chào cờ rất to. Chúng em đứng im phăng phắc mà không hát vì lúc đó hầu hết đều chưa biết bài hát Quốc ca. Chỉ sau đấy vào lớp, tiết học đầu tiên cô giáo mới dạy bài hát Quốc ca. Chúng em hát rất say sưa, hát hào hùng, thuộc rất nhanh vì cô giáo bảo để sau này mỗi lần chào cờ chúng em sẽ hát dưới cờ chứ không đứng im như hôm nay.

Em chẳng rõ mình ngồi trong lớp học từ khi nào, em ngước nhìn ra ngoài cửa sổ và tìm hình dáng thân thương của mẹ em trong lớp người chen chúc cố gắng dặn dò con cái cẩn thận trước khi ra cổng trường. Mẹ cũng nhẹ nhàng nói với em : "Con cố gắng ở lại ngoan nhé, trưa mẹ đón về". Câu nói ấy của mẹ khiến em không còn lo sợ gì nữa. Bỗng emi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào khi nãy vang lên. Thì ra cô giáo đang giới thiệu về mình. Thực sự bây giờ trong lòng em không còn một mối bận tâm nào nữa, em hoàn toàn bình tĩnh và chúng em đang bắt đầu làm quen với cô giáo.

Các bạn đã hết bỡ ngỡ, bắt đầu đùa nghịch và làm quen với nhau. Bàn ghế thơm mùi gỗ mới, bảng đen, bục giảng, cô giáo, ảnh Bác Hồ... tất cả đều làm em tò mò, háo hức. Người bạn ngồi cạnh em béo tròn nhưng trắng trẻo và có nụ cười tươi làm quen với em. Bạn khoe đã đọc được mấy chữ cô giáo ghi trên bảng. Chúng em líu lo nói chuyện được một lúc thì giờ học đã bắt đầu. Cô dặn dò nhiều, đi kiểm tra sách vở và dạy cách cầm bút cho cả lớp. Giọng nói cô trầm ấm và khỏe khoắn làm em tin tưởng. Rất tự nhiên, em cảm thấy gắn bó với lớp mới. Em tròn mồm đọc những chữ a, b, c bằng cả tấm lòng em, bằng tình yêu thương của gia đình, bố mẹ và cô giáo. Nắng ghé qua cửa lớp xem chúng em học. Những tia nắng ấm như trong truyện cổ tích bà kể hàng đêm.

Với em, nếu không có ngày khai trường đầu tiên đi học chữ - phút đầu tiên được "thưa cô giáo", lần đầu tiên nghe tiếng trống trường và đứng dưới lá cờ tổ quốc hát quốc ca ấy... em sẽ có gì sâu sắc với mái trường và tuổi thơ nhỉ? Những kỷ niệm đẹp đẽ trong ngày khai trường đầu tiên ấy đã góp phần bồi đắp nên tâm hồn thơ của em đấy thơ ơi !

Bài văn mẫu 3

Văn mẫu 5: Những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học của em

Năm nay em đã lên lớp năm, đã năm lần bước qua cái ngày đầu nhập học. Tuy vậy, ngày đầu tiên vào lớp Một vẫn để lại trong kí ức em ấn tượng sâu đậm nhất. Mỗi khi nhắc tới, những hình ảnh đẹp đẽ ấy dường như lại hiện lên nguyên vẹn trước mắt em.

Buổi tối trước ngày lễ trọng đại ấy, em và mẹ đã cùng nhau sửa soạn đồ đạc. Nào là cặp sách, hộp bút, quần áo đồng phục. Em cứ lo lắng, bồn chồn không yên đến nỗi lúc đi ngủ mà đầu óc em cứ nghĩ vẩn vơ, không tài nào nhắm mắt ngủ được. Mẹ đành phải sang an ủi em và kể cho em nghe về ngày đầu tiên đi học của mẹ. Mẹ bảo rằng hồi đó mẹ cũng lo lắng như em vậy. Trong đầu mẹ hiện lên hàng tá các câu hỏi "Các bạn có thân thiện không?", "Cô giáo có hiền không?", "Liệu mình có làm tốt ở trường không?". Đến bây giờ nghĩ lại mẹ vẫn thấy buồn cười vì những câu hỏi ngây ngô của mình.

Mẹ còn kể, ngày xưa đời sống khó khăn, các trường học không có đồng phục như bây giờ. Đi nhập học mà có chiếc áo trắng, quần dài với đôi dép đã là sang lắm rồi. Đồ dùng học tập cũng toàn dùng lại từ những người đi trước. Ấy vậy mà ai cũng phấn đấu học hành thật tốt để không phụ công ơn dưỡng dục của cha mẹ, thầy cô. Nghe mẹ kể, em thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ, em thấy mình đang lạc vào cõi thần tiên, có ông Tiên, ông Bụt, cô Tấm, nàng Lọ Lem trong những câu chuyện mẹ thường hay kể.

Sáng hôm sau, em dậy sớm hơn thường lệ. Sau khi đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, mẹ chở em tới trường. Em vẫn còn nhớ rõ hôm đó là một ngày mùa thu đẹp trời. Khung cảnh ấy giống hệt như khung cảnh mà nhà văn Thanh Tịnh đã miêu tả "Cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không còn những đám mây bàng bạc... ". Nắng tinh khôi, nhảy nhót trên những vòm lá xanh còn ướt đẫm sương đêm. Gió heo mây hây hẩy thổi làm tâm hồn cũng bớt xáo động. Vài chú chim chuyền cành, hót líu lo như muốn nói "Các bạn học sinh đã nhập học rồi đấy". Hai bên đường, các anh chị lớn đang đi bộ đến trường. Tiếng cười nói vui vẻ phá vỡ bầu không gian yên tĩnh trước đó. Con đường này tuy đã đi lại nhiều lần, nhưng lần này em lại thấy lạ. Cảnh vật xung quanh có sự đổi thay bởi em cũng đã thay đổi, đã là cậu học trò sắp bước vào lớp Một, sắp được đến cánh cổng của vô vàn tri thức mà trước giờ em chưa từng được tiếp xúc qua.

Ngôi trường Tiểu học Nguyễn Trãi chỉ cách nhà em hai cây số, nên chỉ mất tầm 15 phút đi xe là em đã đến trường. Sân trường đông vui nhộn nhịp. Các bạn nam tỏ ra mạnh dạn. Các bạn nữ ngại ngùng quẩn bên chân mẹ, chẳng nỡ rời. Họ như con chim nhìn quãng trời rộng muốn bay nhưng còn ngập ngừng, e sợ. Họ ao ước được như các anh chị lớn, đã biết lớp, biết trường, biết thầy cô bè bạn để khỏi ngập ngừng lo sợ trong cảnh lạ. Em cũng thế. Nhìn ngôi trường đồ sộ, em cảm thấy mình mới nhỏ bé làm sao. Mẹ khuyên em hãy bình tĩnh, vui vẻ và tập làm quen với chỗ đông người.

Buổi chào cờ đầu tiên trong đời thật long trọng và trang nghiêm. Tiếng trống trường giòn giã thôi thúc, náo nức lòng người. Lá cờ Tổ Quốc tung bay trong gió. Một nỗi xúc động khó tả dâng lên trong lòng. Sau buổi chào cờ, em cùng các bạn xếp hàng vào lớp. Buổi học đầu tiên không học chương trình mới mà cô giáo để dành thời gian giao lưu và làm quen. Cô giáo của em rất hiền và xinh đẹp, các bạn cũng rất thân thiện. Em cũng nhanh chóng làm quen được với các bạn. Điều đó làm em cảm thấy rất vui mừng và thoải mái. Khi về nhà, em kể chuyện ở lớp cho mẹ em. Mẹ ôm em vào lòng, xoa đầu rồi nói "Con mẹ đã lớn thật rồi".

Con người ai rồi cũng sẽ trưởng thành, cũng sẽ trải qua những ngày tháng đáng nhớ. Nhưng có lẽ, dù thời gian có trôi đi như thế nào thì kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học vẫn là một mảnh kí ức không thể phai trong tim mỗi người.

-----

Các em vừa tham khảo qua top 3 bài tập làm văn lớp 5 kể lại kỷ niệm ngày đầu tiên đi học của em hay nhất đã được Đọc tài liệu biên soạn. Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường thuộc văn mẫu lớp 7 cũng là một dạng bài văn tương tự mà các em có thể tham khảo để nâng cao vốn từ vựng cũng như cách viết bài sao cho tốt hơn nhé.

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM