Cùng Đọc tài liệu tổng hợp một số bài văn mẫu nêu cảm nhận của em trước lòng kính yêu tha thiết của nhân dân miền Nam dành cho Bác, gợi ý cách triển khai bài văn phát biểu cảm nghĩ của em về lòng thành kính của nhân dân miền Nam dành cho Bác trong bài thơ Viếng lăng Bác.
Dàn ý cảm nhận của em trước lòng kính yêu tha thiết của nhân dân miền Nam dành cho Bác
1. Mở bài
- Giới thiệu khái quát tác giả Viễn Phương và bài thơ Viếng lăng Bác
- Cảm nhận chung của em về lòng kính yêu tha thiết của nhân dân miền Nam dành cho Bác được thể hiện trong bài thơ.
2. Thân bài: Trình bày cảm nhận của em trước lòng kính yêu tha thiết của nhân dân miền Nam dành cho Bác
a) Cảm xúc của nhà thơ khi tới thăm lăng Bác, đứng bên ngoài lăng
- "Con" là đại từ nhân xưng dùng trong quan hệ gia đình nhằm tạo cảm giác gần gũi thân thiết, trong bài thơ này thì nó được dùng để thể hiện tình cảm yêu mến, kính trọng của người dân với Bác Hồ.
- Từ “thăm” gợi tình cảm chân thành, thân thuộc như của người con dành cho cha mình.
=> Tình cảm chân thành, yêu kính cùng sự xúc động như thỏa nỗi mong ước của tác giả.
- Hình ảnh hàng tre:
+ Hàng tre “xanh xanh Việt Nam”: loại cây quen thuộc với làng quê Việt Nam, biểu tượng cho sự yên bình.
+ Dáng tre “đứng thẳng hàng”: biểu tượng cho tính kiên cường, bất khuất của dân tộc ta.
⇒ Hàng tre giống như những người lính gác hàng ngày ở bên canh giữ giấc ngủ cho Người.
- Hình ảnh Mặt trời:
+ Mặt trời đi qua trên lăng: vật thể vĩnh hằng của vũ trụ, giúp duy trì sự sống cho muôn loài trên trái đất.
+ Mặt trời trong lăng: ẩn dụ về Bác Hồ, ví Bác như là mặt trời của dân tộc Việt Nam, thể hiện sự ngưỡng mộ, biết ơn đối với Bác.
- Hình ảnh "dòng người" - "tràng hoa" mang hai ý nghĩa
+ Dòng người đến viếng thăm Bác mang theo hoa để tỏ lòng thương nhớ.
+ Dòng người thành kính đến viếng Bác chính là những tràng hoa đẹp nhất dâng lên Người.
- Nghệ thuật:
+ Hệ thống tính từ, từ láy: xanh xanh, ngày ngày
+ Biện pháp ẩn dụ, hình ảnh đa nghĩa: mặt trời, tràng hoa.
b) Cảm xúc của nhà thơ khi vào trong lăng viếng Bác
- Dù Bác đã ra đi nhưng giống như đang trong một giấc ngủ rất yên bình.
- Hình ảnh vầng trăng, trời xanh: không gian vĩnh hằng.
+ Sinh thời, hình ảnh trăng thường xuất hiện trong các tác phẩm thơ của Người.
+ Trong những năm tháng bị giam nơi tù ngục hay nơi núi rừng chiến khu, trăng luôn bầu bạn với Người nay cũng lại bầu bạn cùng Người trong cõi vĩnh hằng.
+ Trời xanh: tấm lòng, đạo đức của Người cao vợi, vẫn “mãi mãi” xanh trong cao cả.
- Cảm xúc dâng trào: nghe nhói ở trong tim. -> Nhà thơ vẫn đau lòng vô hạn trước sự thật Bác đã ra đi, dù khẳng định tinh thần, lí tưởng, tâm hồn của Bác còn mãi.
- Nghệ thuật: sử dụng hệ thống hình ảnh ẩn dụ tượng trưng, giọng thơ lắng đọng, giàu cảm xúc.
c) Ước nguyện của tác giả
- "thương trào nước mắt" => Trong bối cảnh lúc đó, tâm trạng của tác giả bâng khuâng, lưu luyến cùng sự xúc động dâng trào khi từ biệt mà không biết được ngày trở lại thăm viếng lăng Bác.
- “muốn làm” được lặp đi lặp lại thể hiện mong muốn, khát vọng của tác giả được biến thành đóa hoa, con chim, cây tre trung hiếu để mãi ở lại bên Bác, canh giấc ngủ nghìn thu của Người.
- Đặc sắc nghệ thuật:
+ Sử dụng điệp ngữ nhấn mạnh cảm xúc.
+ Nhắc lại hình ảnh cây tre, nhấn mạnh sự trung hiếu của dân tộc Việt Nam, đối lại với hình ảnh cây tre ở đầu bài thơ: đầu bài thơ từ hình ảnh hàng tre cụ thể, tác giả khái quát thành hình ảnh tượng trưng cho cả dân tộc; cuối bài thơ từ cảm xúc vô hình của mình, tác giả cụ thể hóa thành hình ảnh cây tre.
3. Kết bài:
- Cảm nhận đánh giá chung về lòng kính yêu tha thiết của nhân dân miền Nam dành cho Bác trong bài thơ Viếng lăng Bác.
Top 3 bài văn cảm nhận của em trước lòng kính yêu tha thiết của nhân dân miền Nam dành cho Bác
Cùng Đọc Tài Liệu tham khảo một số bài văn nêu lên cảm nhận của em trước lòng kính yêu tha thiết của nhân dân miền Nam dành cho Bác trong bài thơ Viếng lăng Bác của nhà thơ Viễn Phương sau đây để có thêm vốn từ ngữ và rút kinh nghiệm về cách trình bày cho bài làm của mình.
Cảm nhận trước lòng kính yêu tha thiết của nhân dân miền Nam dành cho Bác mẫu 1:
Tình cảm đối với miền Nam luôn rất sâu sắc trong trái tim Bác, và có lẽ tình yêu thương của những người dân miền Nam dành cho Người cũng vậy. Hình ảnh của Bác luôn hiện hữu trong trí tưởng tượng của những người con miền Nam. Nhờ tình cảm thiêng liêng đó, đã có không ít tác phẩm văn chương được sáng tác. Bài thơ "Viếng lăng Bác" của nhà thơ Viễn Phương là một ví dụ điển hình, như một ca khúc ngọt ngào thể hiện lòng tôn kính của tác giả và của nhân dân miền Nam đối với Bác.
Trong thời gian Bác Hồ còn sống, nhân dân miền Nam luôn khát khao được đón Bác đến thăm vào một ngày nào đó khi đất nước độc lập. Tuy nhiên, ước mơ đó chưa thực sự trở thành hiện thực khi Bác bất ngờ ra đi. Sau khi chiến tranh ở miền Nam kết thúc, mọi người ở đó đều ao ước có một lần được đến viếng lăng Bác. Viễn Phương đã có dịp đến thăm và thể hiện tâm sự của mình, đại diện cho hàng ngàn người con miền Nam:
"Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác
Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát,
Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam
Bão táp mưa sa đứng thẳng hàng".
Tiếng "con" cất lên thật gần gũi biết bao, nơi miền Nam đầy gian khổ, hai tiếng "miền Nam" vô cùng tự hào. Sau khi giải phóng, đứa con miền Nam đã đến viếng cha với tình cảm đầy nghẹn ngào. Đến lăng Bác, nhiều hình ảnh thân quen, gần gũi hiện lên: những hàng tre xanh bát ngát, thẳng tắp đứng trước cơn bão táp mưa sa; hình ảnh mặt trời sáng chói cùng mặt trời kì vĩ của dân tộc; hình ảnh những vòng hoa được kết từ tình cảm, lòng thánh kính của những người con khắp nơi đến viếng Bác. Tất cả đều rất thiêng liêng và yên tĩnh, để lòng người được tràn đầy trong không gian ấy, tuy nhiên nó cũng gợi lên nỗi xót xa trước sự ra đi của Người. Đó là một nỗi đau lớn của dân tộc, mất mát không thể bù đắp được của đất nước nói chung và của con dân miền Nam nói riêng. Những đứa con miền Nam luôn hướng về Bác, Người như mặt trời tỏa rạng cuộc đời, ánh sáng cách mạng, là tâm hồn cao đẹp đầy yêu thương soi rọi trái tim mỗi người. Và Bác Hồ là ánh mặt trời bất tử, luôn tỏa sáng và truyền cảm hứng cho dân tộc:
"Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim !"
Bầu trời vẫn mãi xanh, vẫn mãi bền vững trong thời gian trôi qua, nhưng Bác vẫn là nguồn cảm hứng cho biết bao thế hệ. Bác đã trở thành biểu tượng của đất nước, của núi rừng, của quê hương tươi đẹp. Nhưng trong thực tế, trái tim vẫn khó mà chấp nhận sự thật rằng Bác đã ra đi. Nỗi đau vô hạn, nhói đau, và nỗi tiếc thương vô tận cứ vẫn khơi lên trong tim. Gặp được Bác là niềm hạnh phúc lớn lao, nhưng cuộc sống vẫn chuyển động, gặp gỡ và chia xa. Cảm xúc luyến tiếc và nhớ Bác mãi cứ nghẹn ngào trong lòng những người con miền Nam và các chiến sĩ miền Nam. Cuối cùng, khổ thơ cũng thể hiện rõ tình cảm của họ với Bác.
Mai về miền Nam thương trào nước mắt
Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác
Muốn làm đoá hoa tỏa hương đâu đây
Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này"
Điệp từ "muốn làm" lặp đi lặp lại thể hiện sự khát khao chân thành, lòng ước muốn của tác giả, của nhân dân miền Nam và của toàn dân tộc đối với Bác: Muốn trở thành con chim hát vang mỗi buổi sáng, hát bài ca tự do; muốn trở thành bông hoa thơm ngát, tô điểm nơi nghỉ ngơi của Bác; muốn trở thành cây tre Việt Nam mãi mãi xanh tươi, tạo bóng mát, giữ giấc ngủ yên bình cho Người. Dù Bác đã đi xa, nhưng phẩm chất cao đẹp, sự cống hiến vĩ đại và sự nghiệp cách mạng của Bác sẽ sống mãi trong hàng triệu trái tim của con người Việt Nam.
Tình cảm mà nhân dân miền Nam gửi đến Bác thật sự thiết tha và chân thành. Lời thơ chân thật, đã thấm vào tâm hồn chúng ta như hình bóng Bác vậy. Bài thơ đó như một lời nhắc nhở cho chúng ta - những học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường - phải cố gắng học tập, rèn luyện và nỗ lực nhiều hơn để xứng đáng với những gì mà Bác đã hy sinh cho dân tộc. Chúng ta cảm ơn Viễn Phương vì đã mang đến cho chúng ta những câu thơ đẹp, những tình cảm đẹp như triệu triệu trái tim gửi đến Người.
Cảm nhận trước lòng kính yêu tha thiết của nhân dân miền Nam dành cho Bác mẫu 3:
Câu thơ "Miền Nam mong Bác nỗi mong cha" đã thể hiện một cách chân thành tình cảm của nhân dân miền Nam đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh, cũng như tất cả những người dân miền Nam khi đến thăm lăng Bác. Nhà thơ Viễn Phương đã truyền tải tấm lòng kính yêu tha thiết của mình đến với Chủ tịch Hồ Chí Minh qua bài thơ "Viếng lăng Bác". Tình cảm mà nhà thơ thể hiện trong bài thơ không chỉ là của chính tác giả mà còn là của toàn bộ nhân dân miền Nam đối với Bác.
Bài thơ Viếng lăng Bác có thể coi là thay lời muốn nói cho tình cảm thiết tha mà nhân dân miền Nam dành cho Chủ tịch Hồ Chí Minh mà nhà thơ Viễn Phương đã truyền đạt với Bác thay họ. Bài thơ cho thấy lòng kính yêu tha thiết của người dân miền Nam dành cho Bác, qua sự diễn tả của mạch cảm xúc khi đến lăng mộ, khi bước vào và khi rời khỏi đó. Tình cảm được thể hiện tự nhiên, chân thành bằng những từ ngữ giản dị nhưng đầy cảm xúc. Tác giả nói với Bác lời đầu tiên là thông báo nhưng mang tính thân mật, gần gũi:
Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác
Tác giả bài thơ Viếng lăng Bác đã thể hiện vị trí đặc biệt của Chủ tịch Hồ Chí Minh trong lòng người dân miền Nam bằng lời xưng hô thân mật, tạo cảm giác như một người con về thăm cha. Bác được coi là người cha chung, người cha vĩ đại của toàn dân tộc. Khi đến thăm lăng Bác, tác giả cảm thấy thân quen, gần gũi với hình ảnh hàng tre kiên cường và bình dị. Hình ảnh này làm khơi gợi cảm xúc trong trẻo nhất khi đến viếng Bác.
Tác giả cảm nhận lòng biết ơn và thành kính khi thấy hàng ngàn người dân xếp hàng vào viếng Bác ở bên ngoài lăng. Khi vào lăng, tác giả cảm nhận được không gian yên lặng, thời gian như ngưng lại, và rất đau đớn, xót xa khi tưởng nhớ đến sự ra đi của Bác. Nỗi đau ấy không chỉ là của tác giả, mà còn là của hàng triệu người dân Việt Nam và toàn bộ người dân miền Nam. Khi ra về, tác giả rất lưu luyến, muốn được ở lại bên lăng Bác mãi mãi. Tình cảm kính yêu tha thiết của tác giả được bộc lộ chân thành, tự nhiên theo mạch cảm xúc trải dài từ khi đến ngoài lăng, vào trong lăng và khi ra về.
Tình cảm của những người dân miền Nam được tác giả thể hiện rất thành công qua những hình ảnh thơ rất hay, rất đặc sắc:
Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ.
Đoạn thơ trên đã thể hiện sự tinh tế trong việc sử dụng hình ảnh và từ ngữ để tạo nên một tác phẩm thơ đầy tính nghệ thuật. Trong đó, hình ảnh mặt trời đã được sử dụng để thể hiện vai trò quan trọng của Bác Hồ trong cuộc đời và lịch sử của dân tộc Việt Nam. Câu thơ thứ nhất đã miêu tả mặt trời như một thiên thể vĩ đại trong vũ trụ, có ảnh hưởng đến cuộc sống của toàn nhân loại. Còn câu thơ thứ hai đã sử dụng hình ảnh mặt trời Hồ Chí Minh để miêu tả tình cảm biết ơn của tác giả đối với Bác, người đã dẫn dắt dân tộc đến với độc lập và tự do.
Bác Hồ được ví như một thiên thể vĩ đại trong vũ trụ rộng lớn, hình ảnh này thể hiện tấm lòng biết ơn thành kính nhất đối với Bác. Ngoài ra, hình ảnh tràng hoa cũng được sử dụng để miêu tả sự biết ơn của hàng triệu người dân Việt Nam đối với Bác Hồ. Mỗi người đều như một bông hoa, đến viếng lăng Bác để dâng lên Bác tình cảm biết ơn thành kính nhất. Từng chi tiết trong đoạn văn đã tạo nên một tác phẩm thơ đầy ý nghĩa và tình cảm, thể hiện sự kính trọng và biết ơn đối với Bác Hồ - người đã dẫn dắt dân tộc Việt Nam đến với tự do và độc lập.
Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền
Trong trái tim mỗi người dân Việt Nam, Bác vẫn còn sống mãi. Tấm lòng yêu thương của Bác dành cho dân tộc như mãi ở bên. Ánh trăng trong trẻo, tinh khiết gợi lên tấm lòng của Bác và cũng gợi lên những bài thơ đầy ánh trăng của Bác. Dù Bác đã ra đi, nhưng nỗi đau trong lòng mỗi người dân Việt Nam nói chung và trong lòng mỗi người dân miền Nam nói riêng được xoa dịu bớt phần nào khi Bác yên nghỉ trong không gian tĩnh lặng.
Cảm xúc của nhân dân miền Nam được thể hiện rõ nhất qua khổ thơ cuối, trong đó tác giả thể hiện ước muốn được ở bên Bác, qua hình ảnh đơn giản của bông hoa, con chim và hàng tre. Ước muốn đó rất giản đơn nhưng cũng rất chân thành và thiết tha. Tác giả bày tỏ cảm xúc mãnh liệt qua câu "Mai về miền Nam thương trào nước mắt", giọt nước mắt truyền tải nỗi lòng chân thành hơn bất cứ lời nói nào. Tác giả cũng sử dụng điệp ngữ để nhấn mạnh ước muốn của mình và tạo kết cấu đầu cuối tương ứng với hình ảnh của hàng tre ở cuối bài thơ, tạo nên một tác phẩm thơ đầy cảm xúc và thể hiện trọn vẹn tấm lòng của tác giả.
Nhà thơ Viễn Phương đã sử dụng những hình ảnh thơ đặc sắc để thể hiện tình cảm thiết tha và chân thành của hàng vạn người dân miền Nam đối với Hồ Chủ tịch. Lời thơ giản dị, chân thực đã truyền tải được niềm kính yêu tha thiết nhất và lòng biết ơn thành kính nhất của họ đối với người lãnh tụ vĩ đại. Với sự giàu cảm xúc, bài thơ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc về tình cảm chân thành và giản dị ấy.
Cảm nhận trước lòng kính yêu tha thiết của nhân dân miền Nam dành cho Bác mẫu 3:
Mỗi người dân Việt Nam đều có lòng kính yêu chân thành đối với Bác Hồ - người cha già vĩ đại của dân tộc. Dù Bác đã vĩnh viễn ra đi, tình cảm tha thiết của nhân dân vẫn mãi bền lâu. Nhà thơ Viễn Phương đã thành công thể hiện tình cảm đó qua bài thơ Viếng lăng Bác. Bằng cảm xúc chân thật và ngôn ngữ thơ gợi cảm, bài thơ đã giúp cho người đọc hiểu rằng Bác Hồ vĩ đại sẽ mãi sống trong tâm trí và trái tim của nhân dân Việt Nam.
Bài thơ "Viếng lăng Bác" được sáng tác năm 1976, khi nhà thơ Viễn Phương đến thăm lăng Bác lần đầu tiên sau khi miền Nam giải phóng. Mặc dù rất ngắn gọn, nhưng bài thơ lại gợi lên được cảm xúc sâu sắc trong lòng người đọc. Nó thể hiện rõ tình cảm kính yêu tha thiết của người dân miền Nam và của cả dân tộc đối với Bác Hồ. Bài thơ truyền tải được những cảm xúc đong đầy khi đứng ngoài lăng, khi vào lăng và cuối cùng là khi ra về. Như một người con xa, được trở về viếng thăm "người cha" đã khuất, Viễn Phương xúc động và bồi hồi vô cùng.
"Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác"
Câu thơ đầu tiên của bài thơ Viếng lăng Bác thể hiện sự xúc động tràn đầy của tác giả. Đó là tình cảm rất đỗi chân thành của một người con miền Nam dành cho vị cha già vĩ đại của dân tộc, là thứ tình cảm thiêng liêng đậm chất máu mủ. Mặc dù câu thơ rất giản dị, nhưng lại chứa đựng một ý nghĩa rất lớn. Miền Nam luôn luôn là nỗi đau chia cắt, nỗi nhớ thương trong tim Bác và trong tim miền Bắc, là niềm tự hào, là biểu tượng anh hùng, bất khuất, dũng cảm, kiên cường, là thành đồng Tổ Quốc... Nhà thơ Viễn Phương mang theo cả niềm tự hào đó của đồng bào miền Nam để đến viếng Bác. Trong giây phút xúc động nghẹn ngào ấy, hình ảnh "hàng tre bát ngát" trong sương sớm hiện lên thật đẹp, khiến nhà thơ phải thốt lên:
"Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát
Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam
Bão táp mưa sa, đứng thẳng hàng".
Khung cảnh ở đây thực sự rất thiêng liêng. Hình ảnh hàng tre bát ngát gợi lên một phong cảnh đẹp đậm chất làng quê. Cảnh vật đó đã khiến cho nhà thơ cảm nhận được một linh hồn thân quen của quê hương đất Việt. Cây tre xuất hiện trong bài thơ cũng giống như hình ảnh của người Việt Nam anh hùng bất khuất. Dù gặp bao khó khăn, nguy hiểm, gian khổ, con người Việt Nam vẫn cần cù lao động, kiên cường, yêu nước và sẵn sàng chiến đấu quên mình để bảo vệ từng tấc đất của quê hương. Cây tre đứng thẳng hàng trong bão tố mang ý nghĩa biểu tượng cho sức sống bền bỉ, kiên cường của dân tộc trước những thăng trầm trong lịch sử.
Theo đoàn người, nhà thơ vào thăm lăng Bác, ông đã nhìn thấy:
"Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ".
Nhà thơ đứng giữa quảng trường Ba Đình, cảm nhận với niềm tiếc thương vô hạn và biết ơn sâu sắc, trước mắt là hình ảnh "Mặt trời" đi qua trên lăng, thể hiện sự sống đến với vạn vật và mang ý nghĩa tượng trưng sâu sắc. Nhìn vào bên trong lăng, vẫn có một mặt trời đỏ rực, đó chính là Bác Hồ - người đã dẫn dắt đưa dân tộc Việt Nam đến với độc lập, tự do. Bằng hình ảnh này, tác giả muốn biểu đạt lòng biết ơn thành kính đối với Bác, người đã mang lại cuộc sống mới hạnh phúc và tự do cho nhân dân và đất nước Việt Nam. Tác giả còn sáng tạo một hình ảnh khác để ca ngợi Bác, đó là "Mặt trời trong lăng", tôn vinh công lao và đóng góp vô giá của Bác trong việc đưa đất nước đi tới sự phát triển và tiến bộ.
"Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân".
Sự tôn kính đối với Bác Hồ được thể hiện không chỉ trong một hoặc hai ngày, mà cả "ngày ngày" đều có những người đến viếng lăng. Dòng người như một đại dương hoa, với muôn ngàn sắc hương từ khắp nơi đất nước, dâng lên tưởng nhớ Bác. Trong không khí trang trọng và yên tĩnh đó, ai cũng xúc động và tỏ ra thành kính, biết ơn sâu sắc. Tác giả còn sáng tạo ra một hình ảnh so sánh đặc sắc khác khi ông không nói về Bác Hồ bằng lời "bảy mươi chín tuổi", mà thay vào đó là "bảy mươi chín mùa xuân". Cách so sánh này đầy tượng trưng và sáng tạo, bởi trong bảy mươi chín năm Người hi sinh cho dân tộc Việt Nam, đã có bảy mươi chín mùa xuân mang đến những bông hoa đẹp đẽ, tỏa ngát hương thơm và rực rỡ nhất. Sau bảy mươi chín năm "trọn một đời Bác có ngủ yên đâu", giờ đây Người được nằm trong lăng với giấc ngủ bình yên.
“Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền
Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim.”
Tác phẩm khiến cho ta cảm nhận được không gian và thời gian như đóng băng trước một hình ảnh thiêng liêng. Chúng ta có cảm giác như Bác chỉ đang ngủ say, một giấc ngủ bình yên, thay vì đã ra đi vào cõi vĩnh hằng. Dù Bác đã ra đi, nhưng trong tâm hồn của mỗi người dân Việt Nam, Bác vẫn còn sống mãi, tình cảm yêu thương của Bác dành cho dân tộc như vẫn đang ở bên cạnh. Trăng sáng rực rỡ vào đêm đó, thật trong trẻo, thật tinh khiết, gợi lên tấm lòng của Bác và cũng gợi lên những bài thơ đầy ánh trăng của Bác. Nỗi đau mất Bác trong tâm hồn mỗi người dân Việt Nam nói chung và trong lòng mỗi người dân miền Nam nói riêng đã được giảm bớt phần nào khi Bác nằm yên nghỉ trong một không gian rất tĩnh lặng.
Ngắm nhìn giấc ngủ bình yên của Bác trong nơi an nghỉ, nhà thơ vẫn không kiềm được nỗi xúc động và nỗi đau trong lòng khi nhìn lại sự thật rằng Người đã ra đi. Nhà thơ đã sử dụng hình ảnh "trời xanh là mãi mãi" một cách tinh tế để dập tắt đi nỗi đau lớn đó nhưng vẫn cảm thấy "nhói trong tim". Nỗi đau ấy âm thầm, nhưng lại thể hiện sự tiếc nuối vô hạn đối với vị lãnh tụ, vị cha già kính yêu của dân tộc.
Tinh cảm của tác giả cũng như của nhân dân ta đối với Bác được thể hiện rõ nét nhất ở khổ cuối bài thơ.
"Mai về miền Nam thương trào nước mắt
Mai về miền Nam nhớ Bác khôn nguôi
Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác
Muốn làm đóa hoa tỏa hương đâu đây
Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này.”
Tác giả đã muốn truyền tải lại ba lần cảm xúc mãnh liệt, tình yêu chân thành dành cho Bác. Nhà thơ muốn trở thành con chim hót và đóa hoa thơm để đưa niềm vui đến cho Bác, thể hiện lòng trung hiếu đáp đền công ơn như trời biển của Bác, muốn ở mãi bên lăng Bác như những hàng tre xanh ngát bốn mùa ở quảng trường Ba Đình lịch sử. Tác giả ước muốn đơn giản chỉ là được ở bên Bác mỗi ngày nhưng đó lại là ước muốn cháy bỏng, chân thành và thiết tha nhất. Cảm xúc mãnh liệt của tác giả hiện giờ đã tràn đầy, được thể hiện mạnh mẽ: "Mai về miền Nam thương trào nước mắt". Những giọt nước mắt ấy đã đủ để nói lên tất cả, để thể hiện hết nỗi lòng của người dân Việt Nam. Giọt nước mắt ấy là chân thành và còn có sức truyền tải mạnh mẽ hơn mọi lời nói.
Viếng lăng Bác là sự tri ân và tình cảm mãnh liệt của nhà thơ Viễn Phương cùng cả cộng đồng dân tộc với Bác Hồ. Bài thơ là "một nén hương trầm thơm ngát của sự thành kính dâng lên Bác", để lại trong lòng người đọc nhiều dư vị sâu lắng.
-/-
Vừa rồi là nội dung chi tiết một số mẫu bài văn trình bày trước lòng kính yêu tha thiết của nhân dân miền Nam dành cho Bác trong bài thơ Viếng lăng Bác - Văn mẫu lớp 9 do Doctailieu tổng hợp và biên soạn chi tiết hi vọng sẽ giúp các em có thêm nguồn tài liệu tham khảo hữu ích để có một bài văn cảm nhận hay và sâu sắc.